Đó cũng không phải Nguyệt tỷ tỷ! Bất quá hiện tại, con thỏ trắng thứ ba trong nhẫn trữ vật của hắn, rất có thể...
- Đại Bảo, đến đây, để cho chủ nhân nhìn ngươi.
Ôi, ôi!
Đang lúc hắn muốn tách hai chân Đại Bảo ra, đột nhiên bị Đại Bảo hung hăng cắn vào đầu ngón tay, Đại Bảo lập tức ‘Veo’ một tiếng, tự mình bay vào nhẫn trữ vật. Theo đó, Nhị Bảo cũng xoay người, chạy vào trong nhẫn trữ vật.
Trong lòng Lạc Thanh Chu đột nhiên kích động, đang muốn tiếp tục tiến vào nhẫn trữ vật kiểm tra, bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh phẫn nộ của Trang Chi Nghiêm:
- Tử Hà, Thanh Trúc, Phi Dương, chúng ta mau đi Mạc Thành một chuyến. Những tên đê tiện vô sỉ của Phiêu Miểu Tiên Tông đã trở lại, bọn họ không chỉ đả thương tướng quân thủ thành của chúng ta, mà còn giết mấy chục tướng sĩ của chúng ta! Uất Trì tướng quân cũng bị bọn họ bắt!
Vừa nghe lời này, sắc mặt mấy người trong phòng đều biến đổi.
Lạc Thanh Chu lập tức thu hồi nhẫn trữ vật, ra khỏi phòng. Gian phòng đối diện cùng cách vách, Tử Hà tiên tử, Lệnh Hồ Thanh Trúc, cùng với sư đồ La Thường, đều vội vàng đi ra.
Trang Chi Nghiêm nắm tay, vẻ mặt phẫn nộ từ cửa đi vào.
Mặt trời nghiêng về phía tây.
Mấy người vội vàng ra khỏi phủ đệ, đi tới tường thành cửa đông.
Người tu luyện Đại Viêm đều nghe tin mà đến.
Bạch Y Sơn cùng thành chủ Trương Nham, đều đứng ở cửa thành, cau mày, trên mặt mang theo tức giận. Đang có binh lính trẻ tuổi từ Mạc Thành trở về, đang phẫn nộ nói chuyện xảy ra ở đó.
- Chúng ta kiên quyết không lui đi, một gã trưởng lão bọn họ trực tiếp động thủ, lập tức giết mười mấy đồng bạn của chúng ta...
Lương tướng quân phẫn nộ rút kiếm, cũng bị chém giết...
- Chúng ta đều rất phẫn nộ, muốn xông lên liều mạng với bọn họ, những đệ tử của Phiêu Miểu Tiên tông lập tức dùng phi kiếm giết người, mấy trăm huynh đệ chúng ta, đều bị chém đứt đầu...
- Uất Trì tướng quân giận dữ quát lớn mọi người dừng tay, bị tên trưởng lão động thủ giết người kia tung một cước đá vào bụng, sau đó bị bắt...
Binh sĩ trẻ tuổi phẫn nộ kể lại, nói xong cuối cùng, khóc lên.
- Khi ta chạy ra khỏi thành, bọn họ đang trói Uất Trì tướng quân lại, treo trên tường thành...
Trang Chi Nghiêm nghe đến đây, nhất thời cắn răng giận dữ mắng:
- Há có lý này! Quả thực là khinh người quá đáng!
Đám người Vân Sơn đạo nhân, Mã Trần Tử, đều trợn mắt, tức giận cả người phát run.
- Bạch viện trưởng! Chúng ta liều mạng với đám súc vật đó.
- Đúng vậy! Liều mạng với bọn hắn! Người Đại Viêm chúng ta mặc dù chết, cũng tuyệt đối không thể mặc cho bọn họ khi nhục như thế!
- Uất Trì tướng quân lớn tuổi như vậy, lại là công thần nguyên lão tam triều Đại Viêm ta, lại bị nhục nhã như thế, chúng ta tuyệt đối không thể không đi đòi lại công đạo!
Những người tu luyện khác cùng với tướng sĩ bốn phía đều căm phẫn, nổi giận đùng đùng, thỉnh cầu đi chiến đấu.
Trên mặt Bạch Y Sơn cũng tràn đầy phẫn nộ. Nguyệt Ảnh một thân ngân giáp, đứng ở bên cạnh, tay cầm chuôi kiếm bên hông, sắc mặt lãnh khốc như sương.
- Bạch viện trưởng, chúng ta mau đi cứu Uất Trì tướng quân đi! Uất Trì tướng quân lớn tuổi như vậy, nếu đi trễ, chỉ sợ bị bọn họ...
Một vị tướng mặc khải giáp, nhịn không được phẫn nộ nói.
Bạch Y Sơn nhìn về phía Mạc Thành, lại trầm mặc một lúc lâu, mới lấy phi kiếm ra, quyết định nói:
- Bạch mỗ trước cùng người tu luyện ngũ đại tông môn đi xem tình huống, những người khác, tạm thời đều ở Lâm Thu thành, bảo vệ tốt nơi này. Lâm Thu thành là cửa ải cuối cùng đi tới nội địa Đại Viêm ta, không thể để mất!
Vừa nghe lời này, những người tu luyện và tướng sĩ khác đều rất thất vọng.
Nhưng suy nghĩ đến sự quan trọng của Lâm Thu thành cùng thủ vệ bạc nhược, bọn họ lại không dám nói gì nữa.
- Đi thôi.
Bạch Y Sơn bay lên phi kiếm, áo dài tung bay. Đám người Lạc Lăng, Trang Chi Nghiêm đều đi theo.
Lạc Thanh Chu và một ít người tu luyện trẻ tuổi cũng lập tức lên phi kiếm. Nguyệt Ảnh đột nhiên mở miệng nói:
- Bạch viện trưởng, ta ở ngoài thành chờ. Trong trường hợp khẩn cấp, hãy thông báo cho chúng ta ngay lập tức và chúng ta sẽ đưa quân đội của chúng ta đi qua.
Bạch Y Sơn nhìn về phía nàng, gật đầu.
- Vụt!
Phi kiếm chở mọi người, bay lên bầu trời, hướng Mạc Thành rất nhanh bay đi. Khi bay lên bầu trời, Bạch Y Sơn trầm giọng nói:
- Chúng ta vừa rồi quyết chiến với ma nhân xong, đại đa số tu luyện giả cùng tướng sĩ đều mang theo thương tích, nếu xử lý chuyện này không tốt, Lâm Thu thành chúng ta thật vất vả bảo vệ, có thể cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Mọi người nghe vậy, đều trầm mặc xuống.
Lạc Lăng nhìn hắn, mở miệng nói:
- Ý của Bạch viện trưởng là nói, chúng ta tiếp tục ủy khuất cầu toàn sao?
Bạch Y Sơn nhìn về phía xa xa, không trả lời.