Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2740 - Có thể, hôn ta một cái không? (1)




Chỉ có đạt tới đỉnh phong, mới có thể tiếp tục đột phá đại cảnh giới tiếp theo.

Nói cách khác, hắn chỉ có sau khi đột phá tới cảnh giới Đại Tông sư đỉnh phong, mới có thể chuẩn bị đột phá cảnh giới Vũ Vương.

Trước kia nghĩ đến cảnh giới Vũ Vương này, xa xa không thể tới, thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Mà bây giờ, đã nằm trong tầm tay.

Đột phá Vũ vương, Vũ Thần còn có thể xa sao?

Chỉ cần hắn đột phá tới Vũ Thần cảnh giới, có được bản lĩnh dời non lấp biển, nghịch thiên cải mệnh*, có thể triệt để trị khỏi bệnh tật cho Nhị tiểu thư.

*thay đổi vận mệnh trái ý trời.

Còn Nguyệt tỷ tỷ.

Hắn tuyệt đối sẽ không để Nguyệt tỷ tỷ bởi vì hắn yếu ớt, mà hy sinh chính mình.

Lúc đó, Nguyệt tỷ tỷ cũng không thể phản kháng.

Suy nghĩ đến Nguyệt tỷ tỷ, ánh mắt của hắn lại nhìn về phía Hoa Cốt trên giường.

Lúc này, bảo điệp đưa tin trên người đột nhiên rung động một chút.

Trong lòng hắn vừa động, lập tức lấy ra.

Vậy mà là nữ đế gửi tới: Không sao chứ?

Đúng rồi, còn có bệ hạ, còn có Đại Viêm.

Khi đó, ai cũng không dám khi dễ bệ hạ cùng Đại Viêm nữa.

Hắn muốn vì Đại Viêm, vì người tu luyện cùng dân chúng Đại Viêm, tranh thủ càng nhiều linh quáng cùng lợi ích.

Lúc này, tin nhắn của nữ đế lại gửi tới.

Nghe nói ngươi bị thương, còn nghe nói, Nguyệt Dao cô nương gặp chuyện không may

Lạc Thanh Chu dừng một lát, trả lời: Ta không sao, nàng ấy cũng không sao

Nữ đế đại nhân: Nàng ấy có thực sự ổn không?

Lạc Thanh Chu: Ổn

Nữ đế đại nhân: Vậy thì tốt rồi. Phi Dương, cảm ơn các ngươi, Bạch viện trưởng cùng Nguyệt Ảnh đều nói với trẫm, là các ngươi cứu vớt Lâm Thu thành, cứu vớt Đại Viêm, hơn nữa còn thu hồi Mạc Thành cùng các thành trì khác

Lạc Thanh Chu: Nên làm, bệ hạ có khỏe không?

Nữ đế đại nhân: Rất tốt! Phi Dương, chờ ngươi trở về, trẫm ngoại trừ muốn thưởng ngươi ra, còn phải cho ngươi một kinh hỉ

Lạc Thanh Chu: Đừng quên thưởng cho những người khác, lần này ngoại trừ bốn người chúng ta ra, người tu luyện và tướng sĩ Lâm Thu thành, thậm chí còn có một ít dân chúng, đều lập được đại công. Nếu không có họ, một vài người chúng ta sẽ không thành công được

Nữ đế đại nhân: Trẫm biết được, đã để cho Nguyệt Ảnh ghi chép danh sách, mỗi một người ở Lâm Thu thành, đều sẽ thưởng. Bao gồm, Nguyệt Dao của nhà ngươi

Lạc Thanh Chu không trả lời nữa.

Nữ đế đại nhân: Vậy ngươi nghỉ ngơi thật tốt, trẫm sẽ không quấy rầy ngươi. Những gì cần thiết, cứ nói với Nguyệt Ảnh. Chuyện tiếp theo ở biên giới, do Uất Trì tướng quân xử lý, ngươi ở đó tu dưỡng vài ngày, chờ tu dưỡng xong, liền trở về. Trẫm nhớ ngươi, rất nhớ

Lạc Thanh Chu:

Hắn vừa muốn thu hồi bảo điệp đưa tin, đột nhiên lại nhớ tới Long Nhi.

Ban ngày hắn trở về, cũng không có nhìn thấy mấy người Long Nhi cùng Chu Yếm, những linh thú khác cũng đều không nhìn thấy.

Lần này đại quân Ma tộc công thành, linh thú Đại Viêm khẳng định đứng mũi chịu sào.

Suy nghĩ đến đây, trong lòng hắn nhất thời trầm xuống, lập tức lại gửi tin nhắn cho Long Nhi.

Nhưng đợi hồi lâu, đối phương cũng không có trả lời.

Trong lòng hắn càng thêm thấp thỏm, lập tức lại gửi tin nhắn cho Chu Yếm.

Tuy nhiên, phía bên kia cũng không trả lời.

Hắn lập tức thu hồi bảo điệp đưa tin, mở cửa phòng đi ra ngoài. Lúc này, cửa phòng đối diện cũng vừa rồi mở ra.

Lệnh Hồ Thanh Trúc tựa hồ vừa mới tắm rửa, thay quần áo màu xanh sạch sẽ, tóc dài còn mang theo vết nước.

Lạc Thanh Chu vội vàng hỏi:

- Sư thúc, ngươi nhìn thấy Long Nhi không? Còn có Chu Yếm cùng các linh thú khác thì sao?

Lệnh Hồ Thanh Trúc nhẹ giọng nói:

- Long Nhi hẳn là không sao đâu, Chu Yếm bị trọng thương. Trước khi ngươi trở về, tất cả họ đều ra khỏi thị trấn và đi đến dãy núi phía nam để chữa lành vết thương. Nơi này thời gian dài bị ma thụ bao phủ, không có thiên địa linh khí, không thích hợp linh thú chữa thương khôi phục.

Lạc Thanh Chu nghe vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm:

- Thì ra là như thế.

Ánh mắt Lệnh Hồ Thanh Trúc đầy ôn nhu nhìn hắn, lại nhìn thoáng qua hai tay hắn, không khỏi vươn tay, nhẹ nhàng nâng tay hắn lên, thấp giọng nói:

- Ngươi, không sao chứ?

Trong ánh mắt của nàng, trong giọng nói, tựa hồ tràn đầy đau lòng.

Lạc Thanh Chu cầm tay nàng, nói:

- Không sao đâu, vết thương da thịt mà thôi, vài ngày nữa sẽ khỏi hẳn. Sư thúc, ngươi không sao chứ?

Lệnh Hồ Thanh Trúc khẽ lắc đầu, tựa hồ rụt rè do dự một chút, cúi đầu, chậm rãi tới gần hắn.

Sau đó, nhẹ nhàng dựa vào trong ngực của hắn.

Trong lòng Lạc Thanh Chu mềm mại, vươn cánh tay, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói:

- Sư phụ bọn họ đều không sao chứ?

Hai má Lệnh Hồ Thanh Trúc dán vào lồng ngực hắn, thấp giọng nói:

- Không sao đâu. Bất quá...