Ngay cả nữ tử và hài tử cùng Yêu tộc già yếu cách đó không xa cũng nhịn không được cười nhạo, mở miệng mắng chửi.
- Bọn họ bị nhốt ở nơi này nhiều ngày như vậy, tổn thất hơn mười vạn tộc nhân, há có thể không biết cây ma thụ này kinh khủng như thế nào?
- Đừng nói bốn người trong các ngươi, cho dù là toàn bộ nhân loại Lâm Thu Thành các ngươi tới, cho dù là cao thủ tam đại tiên tông các ngươi tới, chưa chắc đã có thể diệt trừ nó.
Thần Giáp Vương nhịn không được cười, nắm tay, vẻ mặt lạnh lùng nói:
- Tiểu tử ngươi nếu không tìm được biện pháp khác, bổn vương sẽ động thủ.
Lạc Thanh Chu bình tĩnh nói:
- Các ngươi đều chưa từng thử qua, cũng không biết diệt trừ nó như thế nào?
Thần Dương Vương trầm giọng nói:
- Ngươi thật sự nghĩ chúng ta chưa từng thử qua? Thời gian trước chúng ta đã thử qua rất nhiều lần, cùng lắm chỉ có thể tới gần quang tráo kia. Mặc dù hiện tại ma nhân và cao thủ Ma tộc trong thành trì này đều rời đi, mặc dù chúng ta có thể dễ dàng tới gần màn sáng màu đen kia, ngươi có thể không nhìn trận pháp mà xông vào, nhưng lực phòng ngự của cây ma thụ kia, vẫn vô cùng cường đại. Dù đao kiếm có sắc bén hơn nữa, hỏa diễm cường đại hơn nữa, cũng không cách nào phá hủy nó. Ngay cả khi ngươi có lôi điện, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm cho nó tróc vỏ. Nhưng sau khi đến gần nó, những cuộc tấn công điên cuồng của nó, ngươi chắc chắn có thể chịu đựng được không?
Lạc Thanh Chu nhìn thân cây to lớn bị sương đen bao phủ cách đó không xa, nói:
- Chỉ cần tới gần nó, chúng ta sẽ có cơ hội. Chỗ dựa lớn nhất của nó, hẳn là ma khí, mà lôi điện của ta, lại vừa vặn có thể khắc chế ma khí.
Thần Giáp Vương cười lạnh nói:
- Tiểu tử, ngươi có thể tiêu hao bao nhiêu lôi điện? Vừa rồi ngươi chiến đấu với ma nhân, chúng ta đều thấy. Lôi điện của ngươi cực kì tiêu hao nguyên lực, ngươi căn bản không chống đỡ được quá lâu. Mà ma khí và ma khí ngưng tụ của ma thụ kia, số lượng nhiều, lực lượng mạnh mẽ, vượt quá sức tưởng tượng của ngươi. Cho dù nó không công kích ngươi, để cho ngươi tùy tiện dùng lôi điện kích đánh, cho dù ngươi dùng hết tất cả lôi điện trong cơ thể, cũng đừng mơ tưởng sẽ làm tổn hại đến đến gốc rễ của nó.
Một lão giả Yêu Tôn ở bên kia, nhịn không được thở dài nói:
- Tiểu tử, ngươi chết tâm đi. Cây ma thụ này không phải đơn giản như ngươi tưởng tượng, thiên địa thánh thụ của tộc ta. Thần hồn của nó chính là thiên địa tiên thiên thánh vật, mặc dù ngươi có lôi điện, cũng đừng mơ tưởng đả thương được nó.
Lạc Thanh Chu trầm mặc, không nói nữa.
Nếu như cây ma thụ kia thật sự cường đại như những cao thủ Yêu tộc này nói, như vậy, với thực lực hiện giờ của hắn, quả thực không có khả năng diệt trừ nó.
Lúc trước sở dĩ hắn có lòng tin là bởi vì lôi điện của hắn. Nhưng hiện tại nghe những cao thủ Yêu tộc này nói, cho dù là lôi điện, cũng không có khả năng đả thương thần hồn giấu ở vị trí trung tâm của Ma Thụ, vậy còn có ích lợi gì?
Chỉ cần luồng thụ hồn kia còn sống, cả gốc ma thụ cho dù bị lôi điện chém đứt, cũng vẫn sẽ tái sinh một lần nữa.
- Vậy thì không có biện pháp nào khác sao?
Hắn mở miệng hỏi.
Lúc này, Lâm Thu Thành hẳn là đang phải chiến đấu kịch liệtt nhất.
Hắn không khỏi nắm chặt nắm tay, đột nhiên có loại cảm giác vô lực đánh úp lại. Thần Dương Vương nhìn về phía ma thụ cách đó không xa, thở dài một hơi nói:
- Thật ra không còn cách nào khác. Chúng ta cũng đang chờ viện quân đến chúng ta có thể chạy thoát. Nhưng muốn phá hủy cây ma thụ này triệt để, căn bản cũng không có khả năng. Trừ phi, cao thủ đại thần thông ra tay, tỷ như Dương Thần cao thủ, Vũ Thần cao thủ, hoặc một số cao thủ Ma tộc. Dù sao, cây ma thụ này dùng công pháp Ma tộc...
Nói đến đây, hắn không nói tiếp.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía hắn nói:
- Cây ma thụ này, là Yêu tộc các ngươi dùng công pháp Ma tộc biến thành?
Vẻ mặt Thần Dương Vương đắng chát cùng hổ thẹn, im lặng.
Các thành viên Yêu tộc khác, cũng đều trầm mặc xuống. Bọn họ vốn định lợi dụng gốc ma thụ này, một lưới bắt gọn cao thủ tam đại tiên tông của nhân loại, không ngờ, lại hại người hại mình, hơn mười vạn thành viên Yêu tộc của bọn họ, đều biến thành khôi lỗi của cây ma thụ này.
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời xa xa.
Đêm sắp trôi qua.
Lâm Thu Thành có thể kiên trì đến hừng đông sao?
Sư phụ sư thúc các nàng, hiện giờ như thế nào rồi? Chỉ sợ giống như Lâm Thu Thành, đã đến thời khắc sinh tử tồn vong cuối cùng rồi?
Hình ảnh thảm thiết từng màn từng màn hiện lên trong đầu Lạc Thanh Chu...
Không! Hắn không thể bỏ cuộc như vậy! Họ vẫn đang chờ hắn trở về.