Mà lúc này.
Ở trên tường thành, một nữ tử khoác hắc y đội mạng che mặt màu đen đang đứng ở nơi đó, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống đám người như đang tìm kiếm cái gì đó.
Nhưng nàng tìm thật lâu, cũng không tìm được bóng dáng kia.
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía nội thành.
- Ngao!
Ma nhân rống giận, toàn bộ vọt vào từ cửa thành.
Người tu luyện và tướng sĩ Đại Viêm bắt đầu rút lui.
Màn đêm buông xuống rất nhanh.
- Đi!
Lạc Thanh Chu là người đầu tiên đứng dậy, nhẹ nhàng chui vào một con hẻm nhỏ.
Tuy rằng nơi này đã sớm bị Yêu tộc chiếm lĩnh, hiện tại lại bị ma thụ phá hư, phòng ốc đường phố rất nhiều nơi đều đã thay đổi, nhưng hắn vẫn nhớ rõ từng con đường, mỗi một con hẻm nhỏ.
Dù sao lúc trước mỗi đêm hắn đều đi ra ngoài tu luyện.
- Soạt! Soạt! Soạt!
Bốn người vừa mới xuyên qua con hẻm nhỏ, bầu trời trên đỉnh đầu, đột nhiên các cành cây sắc bén rậm rạp nhào xuống không khác gì mưa to.
- Đi theo phía sau ta!
Toàn thân Lạc Thanh Chu đột nhiên “roẹt” một tiếng, sáng lên lôi điện, lập tức lôi điện biến thành một mặt khiên ánh sáng, ngang trên đỉnh đầu.
Khi những cành cây sắc bén như thương rơi xuống, đều đâm vào khiên ánh sáng ngưng tụ lôi điện, roẹt roẹt rung động, bị thiêu thành tro bụi.
Lạc Thanh Chu dùng lôi điện che chở ba người còn lại, tiếp tục đi nhanh về phía trước.
Nhưng lúc này, mấy ma nhân Yêu Tôn thực lực cường đại kia, cùng với ma nhân khác, đều nhao nhao chạy tới.
Đồng thời, rễ cây dưới lòng đất cũng đều chui ra.
- Cạch!
Nguyệt Dao một đường đi qua, rễ cây xung quanh trên mặt đất vừa muốn bò tới, liền ngưng kết thành băng, bị nghiền nát thành cặn bã.
- Oanh!
Một con ma nhân Yêu Tôn hình thể khổng lồ, vung một cái thiết chùy, đập về phía bốn người.
Lạc Thanh Chu lập tức lấy ra cây gậy gỗ đen kịt, trực tiếp nghênh đón.
Một tiếng nổ vang lên.
Cái thiết chùy khổng lồ kia lập tức chia năm xẻ bảy.
Nhưng lực lượng cường đại, lại làm cho thân thể Lạc Thanh Chu chấn động, hai chân gần như chìm vào đất.
Khi Yêu Tôn ma nhân khổng lồ kia chuẩn bị quơ chuôi chuỳ tiếp tục đập tới, đột nhiên bị ngưng kết thành băng.
Lạc Thanh Chu nhảy lên, gậy gỗ trong tay “rầm” một tiếng trở nên lớn hơn, lập tức tích lũy tất cả lực lượng, nặng nề nện xuống về phía nó.
- Bụp!
Đầu của ma nhân Yêu Tôn khổng lồ này nhất thời bị đập thành một bãi bùn nhão.
Thân hình cường tráng khổng lồ của nó, cũng đột nhiên nghiêng xuống.
Mà lúc này, công kích của các Yêu Tôn ma nhân khác đã đánh vào người Lạc Thanh Chu.
Nhưng mà, dưới sự bảo hộ của khải giáp ngưng tụ lôi điện màu vàng và Long Lân khải giáp, hắn hoàn toàn không bị tổn thương gì.
- Cạch!
Một Yêu Tôn ma nhân khác, cũng đột nhiên bị đông lạnh thành khối băng.
Lạc Thanh Chu lập tức nhân cơ hội này, một gậy đập tới, lại lấy tính mạng của nó!
Lúc này, lại có ma nhân khác liên tiếp bị đông lạnh thành băng.
Gậy gỗ Lạc Thanh Chu mang theo lôi điện phá giáp, từng gậy đập xuống, nhanh chóng đưa chúng về tây thiên.
Hai người ăn ý phối hợp, mấy Yêu Tôn cường đại, nhanh chóng bị đánh chết.
Mà trong cơ thể Lạc Thanh Chu, không ngừng có nguyên khí tinh thuần mới tràn vào.
Nguyên khí trong đan điền, đã sắp đầy rồi!
- Oanh!
Thân ảnh hắn chợt lóe, lướt tới trước người A Nha cùng Nhậm Tiểu Bắc, sau khi giúp bọn họ quét bay những ma nhân khác, lập tức nói:
- Tiếp tục tiến về phía trước!
Lúc này, bọn họ đã có thể xuyên qua hắc vụ, nhìn thấy thân cây ma thụ to lớn vô cùng kia.
Nhưng càng nhiều ma nhân vọt tới.
Mà cành cây trên trời, rễ cây dưới lòng đất, cũng bắt đầu không sợ lôi điện, điên cuồng đánh tới phía bốn người.
Bọn chúng dường như biết được mục đích của họ.
- A!
A Nha đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, một chân bị rễ cây trên mặt đất xuyên qua.
Cơ thể nàng nhoáng lên, ngã xuống đất.
Mà lúc này, dưới lòng đất lại chui ra một rễ cây sắc bén, giống như lợi kiếm, đâm về phía sau lưng nàng.
- Cạch!
Đúng lúc này, rễ cây đột nhiên bị đóng băng.
Nguyệt Dao kéo nàng lại.
Mà rễ cây xuyên qua chân nàng, cũng biến thành băng, sau đó biến mất không thấy.
A Nha run giọng nói:
- Đừng để ý đến ta, các ngươi… ngươi đi ngay! Ta... Ta có thể sẽ biến thành ma nhân....
Lạc Thanh Chu một gậy quét bay một đám ma nhân, nghe vậy quay đầu nhìn về phía nàng, thấy được sợ hãi trong mắt nàng.
Nhưng sợi ma khí tiến vào trong đùi nàng, đã bị đóng băng, sau đó đã bị thanh trừ.
- Không sao, ma khí đã bị thanh trừ.
Lạc Thanh Chu an ủi một câu, lập tức tiếp tục đi về phía trước.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy một đường phố cách đó không xa, xuất hiện một đốm sáng.
Vầng hào quang kia dâng lên từ mặt đất, một mực bay lên giữa không trung, so với phòng ốc bằng phẳng xung quanh, phảng phất như một cái chén lớn, úp trên mặt đất, ngăn cách tất cả ma khí bốn phía, cùng với cành cây và rễ cây của ma thụ.