Lạc Thanh Chu nghĩ đến chuyện hôm qua, do dự một chút, nói:
- Hay là không vào thì hơn, cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn cùng Nguyệt tỷ tỷ nói một tiếng. Thuận tiện...
Hắn lấy nhẫn trữ vật ra, đưa tới trước mặt nàng, nói:
- Thuận tiện giao nhẫn trữ vật cho Nguyệt tỷ tỷ. Có một vài thứ bên trong, ta đã lấy ra, tất cả những gì ta có thể cần trên đường. Bên trong còn có tiểu thụ, Tiểu Hỏa Hồ, một ít linh dược, còn có Nhật Nguyệt Bảo Kính cùng hai bình linh dịch. Những thứ này, ta sẽ không mang theo, ta sợ nếu ta... Đặc biệt là cây tiểu thụ kia, quả của nó sắp chín, còn có Nhật Nguyệt Bảo Kính, Nguyệt tỷ tỷ hẳn đều dùng được, cho nên...
Nguyệt Dao trầm mặc, không nghe, cũng không nói gì.
Im lặng một lúc.
Nàng quay lại và đi vào phòng, nói.
- Vào đi.
Lần này, đã không còn là câu hỏi nữa.
Lạc Thanh Chu hơi giật mình, lại do dự một chút, mới đi vào.
Hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Nhưng lúc này đây, hắn cũng không gài cửa.
- Nguyệt tỷ tỷ, lần này đi Mạc Thành, ta không biết còn có thể trở về không...
Hắn nhìn về phía thiếu nữ trước cửa sổ, nhẹ giọng nói.
- Nhưng nhiệm vụ này, chỉ có ta mới có cơ hội hoàn thành. Vì vậy, ta phải đi. Chỉ có diệt trừ cây ma thụ kia, mới có thể bảo vệ được Lâm Thu thành, mới có thể bảo vệ được Đại Viêm. Ta...
Nguyệt Dao quay đầu nhìn hắn, thản nhiên nói:
- Vì nàng ta sao?
Lạc Thanh Chu giật mình một chút, lắc đầu:
- Không phải tất cả.
Nguyệt Dao không hỏi nữa, trầm mặc một lát, nói:
- Ngoại trừ nhẫn trữ vật, còn có cái gì muốn nói với ta?
Lạc Thanh Chu há miệng, tựa hồ muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói ra.
- Không còn.
Hắn thấp giọng nói, cảm xúc trong mắt, dần dần ẩn đi.
Lúc này, hắn còn có thể nói cái gì?
Hắn ngay cả mình có thể trở về hay không cũng không biết, làm sao còn dám nói cái gì.
Hắn không muốn gây ra bất kỳ rắc rối nào cho nàng.
Hắn cũng không muốn để lại cho mình nhiều quyến luyến.
Dù sao nhiệm vụ lần này, liên quan đến sinh tử tồn vong của toàn bộ Đại Viêm.
Hắn phải giữ một trái tim quyết đoán và cứng rắn.
Trong phòng, rơi vào im lặng.
Trên bệ cửa sổ, có gió thổi qua, lướt qua gò má nàng, vén tóc nàng lên.
Lạc Thanh Chu ngửi được dược hương cùng mùi hương mê người trên người nàng.
Hắn sợ mình lại nhịn không được, thấp giọng nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, vậy ta về trước.
Nữ tử đứng trước cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ đêm, không nói gì.
Lạc Thanh Chu yên lặng rời khỏi phòng, giúp nàng đóng cửa lại.
Trên bàn, nhẫn trữ vật được đặt ở đó một cách lặng lẽ.
Thật lâu sau.
Thiếu nữ chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn về phía nhẫn trữ vật trên bàn.
Khi Lạc Thanh Chu trở về phòng, Long Nhi đã nằm trên giường của hắn ngủ thiếp đi.
Một đường bôn ba, lại thêm ban ngày chiến đấu, nàng quả thật rất mệt mỏi.
Lạc Thanh Chu giúp nàng đắp chăn xong, ngồi ở bên giường im lặng nhìn nàng trong chốc lát, mới lên giường, nhẹ nhàng nằm bên cạnh nàng.
Đang nhắm hai mắt lại suy nghĩ lung tung, bảo điệp đưa tin trên người đột nhiên rung động một chút.
Hắn lấy ra nhìn thoáng qua, là Nguyệt Ảnh gửi tới.
【 Bệ hạ nhận được tin tức, nói ngươi chủ động yêu cầu muốn đi Mạc Thành chém giết cây ma thụ kia, kêu ta mắng ngươi một trận 】
Lạc Thanh Chu trả lời: 【 Nguyệt Ảnh đại nhân cứ việc mắng, ta nghe 】
Nguyệt Ảnh: 【 Lâm Thu thành nhiều người tu luyện như vậy, vì sao ngươi muốn đi? Ngươi có biết thân phận của mình không? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Chính vì ta biết rõ thân phận của mình, cho nên ta biết ta nên đi 】
Nguyệt Ảnh: 【 Ngươi luôn cãi lại, luôn không suy nghĩ cho bệ hạ 】
Lạc Thanh Chu: 【 Ta vì Đại Viêm mà chiến đấu, đương nhiên cũng là vì bệ hạ mà chiến đấu, ta vẫn luôn suy nghĩ cho nàng 】
Nguyệt Ảnh: 【 Ngươi không biết gì cả! Nếu ngươi xảy ra chuyện, ngươi kêu bệ hạ phải làm sao bây giờ? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Không có ta, bệ hạ vẫn là bệ hạ, Nguyệt Ảnh đại nhân không cần lo lắng 】
Nguyệt Ảnh: 【 Bệ hạ bảo ta mắng ngươi 】
Lạc Thanh Chu: 【 Ta nghe này 】
Nguyệt Ảnh: 【 Ta mắng không ra miệng, ta biết, ngươi đúng, ta cũng rất kính nể ngươi, toàn bộ người ở Lâm Thu thành, đều rất kính nể ngươi. Nhưng bệ hạ thực sự cần ngươi 】
Lạc Thanh Chu: 【 Ta sẽ cẩn thận, ta cũng sẽ cố gắng trở lại 】
Nguyệt Ảnh: 【 Bệ hạ ngay khi nghe được tin tức này, lập tức phản đối, hơn nữa còn cực kỳ phẫn nộ. Bảo ta dẫn người trói ngươi lại, thậm chí còn hạ lệnh, kêu ta áp giải ngươi về kinh thành 】
Lạc Thanh Chu: 【 Bệ hạ là một người lý trí, nàng ấy biết làm gì mới đúng 】
Nguyệt Ảnh: 【 Đối với người khác, bệ hạ đương nhiên sẽ lý trí, đối với ngươi, nàng làm sao có thể lý trí? Cuối cùng nàng mang theo Mỹ Kiêu quận chúa đi Tần phủ, đi tìm Tần nhị tiểu thư cáo trạng 】