Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2706 - Ngưu Ma Thần Côn, Chu Yếm hàng lâm! (1)




Mà một khi có một số người tu luyện hoặc binh lính bị ma nhân cào xước, không kịp thời trừ bỏ ma khí, bản thân rất nhanh cũng biến thành ma nhân.

Do đó, tình hình đã bắt đầu thay đổi.

Trên tường thành, lượng lớn ma nhân xông về phía cửa thành bị tàn phá kia.

Hơn mười ma nhân ở giữa, không ngờ còn khiêng chùy phá cổng, giận dữ gầm lên đụng vào cửa thành.

- A!

Lạc Thanh Chu lập tức bay lên không trung, điều khiển phi kiếm xông về phía mấy con ma điểu đang phun lửa.

Lúc này, tán cây màu đen trên không trung, lập tức vươn ra rất nhiều cành cây, như từng móng vuốt sắc bén dữ tợn, bắt về phía hắn.

Hào quang giữa không trung chợt lóe, xuất hiện màn hào quang hộ thành.

Cành cây ma thụ vẫn chưa rơi xuống.

Thần niệm Lạc Thanh Chu vừa động, phi kiếm trước người đột nhiên biến mất.

Đầu mấy con ma điểu kia lập tức bị cắt đứt.

Hắn lập tức xoay người lại, xông về phía mấy con ma điểu khác.

Lúc này, mấy đạo kiếm khí màu sắc xẹt qua, đầu mấy con ma điểu kia cũng vỡ vụn, rơi xuống.

Lệnh Hồ Thanh Trúc bay giữa không trung bên kia, chỉ nhìn hắn một cái, không kịp nói chuyện với hắn, lại bắt đầu ngăn cản những ma điểu khác.

Lạc Thanh Chu nhìn về phía tường thành.

Chỉ trong chốc lát, ma nhân đã chiếm lĩnh tường thành, càng nhiều ma nhân như thủy triều dâng lên.

Trên tường thành vẫn có người tu luyện nhân loại kiên trì, nhưng rất nhanh đã ngã xuống.

Oanh!

Đúng lúc này, cửa thành phía dưới cũng đột nhiên vỡ vụn mà mở ra.

Lập tức, đại quân ma nhân nổi giận gầm lên, từ ngoài thành vọt vào.

Uất Trì Lăng ở cửa thủ thành, lập tức mang theo tướng sĩ Đại Viêm, dù phải chết cũng xông lên.

Bạch Y Sơn vẫn kịch chiến với Kim Ưng Vương giữa không trung, lập tức lớn tiếng nói về phía dưới:

- Lui thủ nội thành!

Nhưng mà giờ phút này, dù là ma nhân hay là người tu luyện nhân loại, đều giết đến đỏ mắt.

Hơn nữa đại quân ma nhân lại theo sát quá chặt, tu luyện giả nhân loại căn bản không thể nào thoát được.

Song phương vẫn chém giết trên cổng thành như trước.

Lạc Thanh Chu rơi xuống trước người Lưu Ly, một quyền đánh bay mấy con ma nhân ra ngoài, lập tức bắt lấy nàng, ném ra đường phố phía sau, quát:

- Đi nội thành!

Lúc này Lưu Ly không chỉ kiệt sức, hơn nữa còn bị thương.

Lạc Thanh Chu cầm gậy gỗ trong tay bay đến bậc thềm phía dưới tường thành.

Một hòa thượng khôi ngô của Kim Thiền tự, đang cầm thiết côn, một người canh giữ nơi đó, trên người cùng trên mặt đã đẫm máu, trên ngực xuất hiện một cái động máu thật lớn, trên bụng cũng có đoạn ruột lòi ra.

Nhưng hắn vẫn gắt gao canh giữ nơi đó như kim cương trợn mắt, thiết côn trong tay vung lên, không cho những ma nhân kia vọt xuống bậc thang.

Oanh!

Lạc Thanh Chu rơi xuống phía trước hắn, quét một côn về phía ma nhân phía trên, lập tức lại đi qua một bên hung dữ vung gậy.

Ma nhân trên bậc thang, đầu đều bạo liệt, bay ra ngoài.

Liên tục có những xác chết rơi xuống đất.

Nhưng phía trên vẫn có ma nhân cuồn cuộn không ngừng rống giận xông xuống, hơn nữa sức chiến đấu của ma nhân, tựa hồ càng ngày càng mạnh.

- Đi thôi! Vào nội thành!

Lạc Thanh Chu một gậy đánh bay mấy ma nhân nhào tới, lập tức xoay người quát lớn về phía tên hòa thượng khôi ngô kia.

Nhưng khi hắn quay đầu nhìn lại, lại phát hiện vị hòa thượng khôi ngô kia, đã đứng tại chỗ, không nhúc nhích.

Chỉ thấy hắn trừng lớn, khuôn mặt đầy vết máu, bộ dáng phẫn nộ mà dữ tợn, toàn thân tăng bào bị máu tươi nhuộm đỏ, ruột trong bụng từ trong động máu rơi xuống đất, động máu trên ngực đang tràn ra máu tươi.

Hắn đã chết, nhưng vẫn đứng ở đó như một tháp sắt, trong tay vẫn nắm chặt cây thiết côn dính đầy máu tươi yêu ma.

Lạc Thanh Chu cứng đờ một chút, đột nhiên cảm thấy một cỗ kình phong đập vào mặt.

Phanh!

Một cỗ lực lượng thật lớn đột nhiên ập tới.

Hắn trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, rơi xuống dưới bậc thang.

Trên bậc thang, một con ma nhân hình thể to lớn cơ bắp đầy người, cầm trong tay một cây thiết chùy cực lớn, trên người tản ra khí tức Yêu Tôn, cùng với ma khí thản nhiên.

Dưới sự gia trì của ma khí, thực lực của những yêu quái này đều được tăng cường.

Lạc Thanh Chu đã sức cùng lực kiệt, phản ứng cũng chậm hơn rất nhiều, nhưng lực phòng ngự của hắn dù sao cũng rất cường đại, sau khi bị đập xuống đất, lập tức lại nhảy lên.

Lập tức, nguyên lực còn lại trong cơ thể mang theo lôi điện, rất nhanh tràn vào cánh tay, đưa vào gậy gỗ trong tay.

Yêu Tôn cơ bắp đầy người kia, giơ thiết chùy trong tay lên, nhảy tới, thiết chùy gào thét nện về phía hắn.

Lạc Thanh Chu hai tay nắm gậy gỗ, “ầm” một tiếng, nghênh đón.

Phanh!

Gậy gỗ mang theo lôi điện trực tiếp đập gãy cái thiết chùy cực lớn kia, đồng thời nặng nề đập nát ngực Yêu Tôn kia.

Thân hình tràn đầy cơ bắp của Yêu Tôn lập tức bị đánh bay ra ngoài.