Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2674 - Nữ Hoàng ẩn tàng kinh hỉ, Nguyệt tỷ tỷ yên lặng nỗ lực (1)




- Hay là nói, hắn đã biết, nhưng ngại thân phận của tiểu tử này, lại không dám nói cái gì?

- Hoặc... Ngươi đã hồng hạnh xuất tường, thích tiểu tử này?

Vẻ mặt nàng đầy đùa cợt, trong giọng nói cùng trong con ngươi, đều mang theo một tia ý tứ trêu tức ác độc.

Thật nhàm chán.

Giống như nắm đấm tích đầy lực lượng, lại đánh vào một cục bông.

Không có phản hồi.

Thiếu nữ trước mắt, trên mặt vẫn không bày ra bất kỳ cảm xúc nào.

Trong lòng Lam Lăng càng hận, cười lạnh nói:

- Như thế nào, tu luyện loại công pháp này, ngay cả nói cũng không nói sao?

Nguyệt Dao vẫn im lặng không tiếng động.

Khi Lam Lăng còn muốn tiếp tục châm chọc, Lạc Thanh Chu đột nhiên ở cửa mở miệng nói:

- Biết lần trước tỷ thí ở biên cảnh, những sư huynh sư đệ kia của ngươi chết như thế nào không?

Lam Lăng nhất thời cứng đờ, quay đầu nhìn hắn.

Mặt Lạc Thanh Chu không chút thay đổi nói:

- Bọn họ nói nhảm quá nhiều, mới bị ta đánh chết.

Lam Lăng nắm chặt vỏ kiếm trong tay, khóe mắt không ngừng co giật.

Lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh của mấy nữ đệ tử khác:

- Lam sư tỷ, chỗ chúng ta cũng không có, ngươi ở đâu?

Khí thế trên người Lam Lăng dần dần thu liễm, không nói gì nữa, bước nhanh ra ngoài.

Khi đi ngang qua bên cạnh Lạc Thanh Chu, nàng đột nhiên cười lạnh nói:

- Thiếu nợ trả tiền, giết người đền mạng. Đừng nóng vội, sẽ đến lượt ngươi.

Nói xong, ra khỏi cửa, bước nhanh rời đi.

Mấy người rất nhanh ra khỏi tiểu viện, mang theo người bên ngoài rời đi.

Lạc Thanh Chu nhìn thiếu nữ trong phòng một cái, đang muốn giúp nàng đóng cửa phòng, nàng đột nhiên mở miệng nói:

- Nàng nói không đúng.

Lạc Thanh Chu hơi giật mình, ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng.

Ánh mắt của nàng, cũng đang nhìn hắn, trên mặt vẫn lạnh lùng như trước, đạm đạm nói:

- Ta không có hồng hạnh xuất tường.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, nói:

- Ngươi đương nhiên không có.

Dừng một chút, hắn lại nhìn nàng thật sâu nói:

- Ngươi đã ly dị với phu quân, cho nên là...

Hắn không nói nữa.

Những lời tiếp theo, cả hai đều hiểu.

- Ta sẽ để cho nàng câm miệng.

Lạc Thanh Chu nhẹ giọng nói xong, giúp nàng nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Khi hắn xoay người, đột nhiên phát hiện sư thúc lại vô thanh vô tức đứng ở phía sau mình.

Lệnh Hồ Thanh Trúc trầm mặc một chút, nói:

- Nàng là tu vi Hóa Thần Cảnh hậu kỳ.

Lạc Thanh Chu dừng một chút, nói:

- Ta biết.

Hắn vốn tưởng rằng sư thúc muốn khuyên hắn, nhưng nàng lại đột nhiên nói:

- Nếu ngươi muốn đi, dẫn ta cùng đi.

- Hai Đại Tông Sư, hẳn là không có bất cứ vấn đề gì.

Lạc Thanh Chu giật mình một chút, không nói gì.

Lam Lăng không phải là đệ tử khác của Phiêu Miểu Tiên Tông, hắn nhất định phải tự mình động thủ.

Ngoài ra, hắn sẽ không để ả ta chết dễ dàng như vậy.

Không chỉ là vì Nguyệt tỷ tỷ, mà còn là vì báo thù cho quận chúa và người của Nam quốc quận vương phủ.

Vì vậy, hắn phải đi một mình.

Đây là trách nhiệm của chính hắn, hơn nữa, giết người có chút tàn nhẫn ngược đãi, hắn cũng không muốn để cho sư thúc nhìn thấy.

- Chờ một chút nữa đi.

Hắn không tiện từ chối ý tốt của sư thúc, chỉ đành đáp lời qua loa một chút.

Phiêu Miểu Tiên Tông liên tục mất tích hai đệ tử nội môn, hiện tại khẳng định vô cùng cảnh giác, mà đối phương lại là đệ tử tông môn coi trọng, lại là tu vi Hóa Thần Cảnh hậu kỳ, cho nên hắn khẳng định không thể xúc động.

Một khi thất thủ, hoặc là bị Phiêu Miểu Tiên Tông phát hiện, hắn sẽ hại toàn bộ Đại Viêm.

Cho nên, vẫn là đột phá trước rồi nói.

Màn đêm bao phủ.

Lạc Thanh Chu vào phòng, chuẩn bị tiếp tục tu luyện.

Lúc này, Nguyệt Ảnh bên ngoài thành gửi tin nhắn: Ngươi có ổn không?

Lạc Thanh Chu trả lời: Cũng may, Nguyệt Ảnh đại nhân có việc gì không?

Nguyệt Ảnh: Bệ hạ lo lắng ngươi, để ta hỏi tình hình ngươi hiện tại. Bệ hạ còn nói, nàng nhớ ngươi

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút.

Với tính tình cao ngạo của nữ hoàng bệ hạ, sẽ nói cho thủ hạ những lời như vậy?

Chẳng lẽ kinh đô phát sinh chuyện gì rồi?

Chỗ này của ta đều rất tốt, thay ta nói với bệ hạ một tiếng, ta cũng nhớ nàng. Còn nữa, giúp ta hỏi một chút, bệ hạ có phải có chuyện gì không?

Nguyệt Ảnh: Không sao đâu, chính là ngươi rời đi quá lâu, bệ hạ nhớ ngươi thôi

Lạc Thanh Chu cảm thấy có chút kỳ quái: Thật không sao sao?

Nguyệt Ảnh: Bệ hạ còn nói, hôm qua nàng đi Tần phủ, Tần nhị tiểu thư rất tốt, Thu nhi cùng Tiểu Điệp đều rất tốt, chính là Bách Linh, rất đáng ghét. Bệ hạ nói, để ngươi sau này không cần để ý tới Bách Linh!

Lạc Thanh Chu nhịn không được nở nụ cười một chút, có thể tưởng tượng được Tiểu Bách Linh - đáng ghét ra sao.

Giờ khắc này, hắn đột nhiên có chút nhớ nhà.