Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2658 - Xông quan Đại Tông Sư (2)




Dưới làn váy phiêu động, một đôi chân ngọc trắng như tuyết mềm mại, thanh tú động lòng người.

Hai người liếc nhau một cái.

Lệnh Hồ Thanh Trúc bơi ra khỏi nước, hào quang trên người chợt lóe, từ bên cạnh hắn chui vào trong đất.

Lạc Thanh Chu nhìn hào quang màu xanh trên người nàng, kinh ngạc nói:

- Sư thúc, ngươi cũng có bảo vật xuyên đất?

Trên mặt Lệnh Hồ Thanh Trúc trên mang theo vết nước, tóc và quần áo trên người đều đã ướt đẫm, bộ ngực nguy nga hơi phập phồng, trầm mặc nhìn hắn, vẫn chưa nói gì.

Lạc Thanh Chu nói:

- Sư thúc, sao ngươi không dùng màn hào quang ngăn cách nước giếng? Nhìn ngươi xem, toàn thân ướt đẫm, sẽ cảm lạnh mất.

Hắn đương nhiên biết sư thúc cố ý, giày dép không mang đương nhiên cũng là cố ý.

- Sư thúc, ngươi đi bên cạnh chờ trước, ta muốn tắm rửa, đã mấy ngày chưa tắm. Ngươi ngửi thấy trên người ta, khắp nơi đều...

- Sư thúc, chờ một chút, ta đi tắm một chút...

- Trên người rất thối...

Sư thúc quả nhiên sắp đột phá.

Khí tức toàn thân lưu chuyển nhanh hơn trước kia.

Lạc Thanh Chu không dám lãng phí thời gian, sau khi rửa xong liền bắt đầu nhanh chóng tích lũy lực lượng, chuẩn bị giúp nàng đột phá.

Hắn nhắm mắt lại, cảm thụ một chút trạng thái kinh mạch huyệt khiếu của toàn bộ thân thể, bắt đầu tích tụ năng lượng.

Rất nhanh, nắm đấm quyền mang của hắn lóe ra, năng lượng mãnh liệt.

- Bùm.

Hắn đánh ra một quyền, thông đạo dưới lòng đất lập tức bị quyền mang chiếu sáng, lực lượng cường đại trong nháy mắt làm cho toàn bộ thông đạo đều mở rộng gấp mấy lần.

Lệnh Hồ Thanh Trúc chấn động, lập tức vận chuyển công pháp, mở rộng các huyệt khiếu toàn thân, bắt đầu tiếp nhận năng lượng của hắn.

Sau đó, dung hợp với năng lượng của mình, bắt đầu xông về phía cửa ải xa xa kia.

Đó là cửa ải thông tới Đại Tông Sư.

- Phanh! Phanh! Phanh.

Năng lượng mãnh liệt mênh mông, giống như hồng thủy, bắt đầu va chạm vào cửa ải kiên cố kia.

Sóng khí khuếch tán mà mở ra, sóng nước trong giếng quay cuồng, lắc lư không ngừng.

Vội vàng.

Tiếp tục xông lên.

- Oanh.

Đêm khuya, sâu trong lòng đất.

Không biết đã qua bao lâu.

Trong cơ thể Lệnh Hồ Thanh Trúc đột nhiên vang lên một tiếng nổ vang thật lớn.

Toàn thân nàng đều chấn động.

Năng lượng như thủy triều, đột nhiên mãnh liệt mênh mông, phun ra, trong nháy mắt đã chiếm tất cả huyệt khiếu toàn thân nàng.

Cửa ải kiên cố đi tới cảnh giới Đại Tông Sư kia, rốt cục bị phá tan.

Giống như bóng đen bị xé nát, lại giống như hỗn độn bị bổ ra.

Thế giới trước mắt, rộng lớn.

Nàng đã đột phá.

Từ Tông Sư hậu kỳ, đến Đại Tông Sư, nàng thậm chí ngay cả thời gian một đêm cũng không tới.

Hơn nữa, không có trở ngại.

Dễ dàng đột phá.

Xung quan tựa hồ hao phí tất cả thể lực của nàng, dưới sự trùng kích của năng lượng Đại Tông Sư, thân thể nàng mềm nhũn, ngã xuống.

May mà xung quanh đã bố trí trận pháp, lại ở sâu trong lòng đất, cho nên chấn động năng lượng vẫn chưa truyền ra ngoài.

Khí tức của Đại Tông Sư tràn ngập trong không gian dưới lòng đất.

Trên mặt Lạc Thanh Chu đầy vẻ hâm mộ.

Sư thúc đột phá, không chỉ dễ dàng đơn giản, hơn nữa còn không có bất kỳ dị tượng nào phát sinh.

Cho dù là năng lượng ba động, cũng ở trong phạm vi rất nhỏ.

Đột phá nhẹ nhàng mà khiêm tốn như vậy, là ước mơ mà hắn vẫn luôn tha thiết.

Đáng tiếc...

Hắn lại ngồi trong chốc lát, mới thu hồi công pháp, ôm sư thúc rời đi.

Đi theo con đường từ dưới lòng đất rồi trở về phòng của mình.

Đặt sư thúc lên giường.

Hắn đi đến cửa sổ nhìn vào bóng đêm bên ngoài.

Dường như mới đến rạng sáng.

Thời gian trôi qua.

Hắn cũng không biết ma khí bên ngoài, khi nào sẽ lui đi.

Cho nên, hắn muốn nắm chặt thời gian tu luyện.

- Sư thúc, ta còn có việc, đi ra ngoài trước, ngươi ở trong phòng ta nghỉ ngơi là được.

Hắn nói với người ở trên giường một tiếng, thân ảnh chợt lóe, lần nữa chui vào lòng đất.

Lệnh Hồ Thanh Trúc nằm trên giường, mở to hai mắt, không nhúc nhích.

Một đoạn thời gian dài sau đó.

Lông mi của nàng run rẩy dần dần tỉnh táo.

Lúc này, bảo điệp đưa tin trên người nàng đột nhiên rung động.

Tử Hà tiên tử gửi tin tức: Thanh Trúc, ngươi đi đâu?

Nàng còn chưa hồi phục lại, vẫn nằm bất động như trước, vẻ mặt hoảng hốt, tựa hồ còn đang nhớ lại cảm giác kỳ diệu trong nháy mắt khi vừa rồi đột phá Đại Tông Sư.

Lạc Thanh Chu từ dưới lòng đất xuyên qua mà đi.

Rất nhanh đã ra khỏi thành, đi tới vùng đất hoang dã phía đông thành.

Dưới bóng đêm đen kịt, trong màn sương đen bao phủ, từng thân ảnh cứng ngắc trong sương mù, đang đi lại không ngừng, không mục đích, đi qua đi lại, giống như xác chết vô hồn.

Đôi mắt đỏ tươi đó thản nhiên trong sương đen.

Lạc Thanh Chu từ dưới lòng đất vừa ra khỏi thành không lâu, trong đất xung quanh bò tới rất nhiều rễ cây ma khí, rất nhanh quấn lấy hắn.