Dưới lòng đất quả nhiên bố trí có trận pháp, nhưng đối với hắn mà nói, chẳng khác nào không có.
Vừa định rời khỏi lòng đất, hắn đột nhiên nhìn về phía bên phải.
Bảy đệ tử Phiêu Miểu Tiên Tông ở ngay phía trên, có lẽ đã lúc này đều đang nghỉ ngơi.
Dù sao đều bị thương, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian.
Hắn suy nghĩ một chút, thân ảnh vừa động, từ dưới lòng đất đi qua, quyết định đi xem tình huống trước.
Sau khi đến lòng đất, hắn cẩn thận đi qua.
Lúc sắp đến mặt đất, hắn thấy được trận pháp đối phương bố trí, kim quang nhàn nhạt, giống như một tầng chất lỏng màu vàng, bao trùm cả dưới lòng đất tiểu viện, ngăn cản vật liệu dưới lòng đất đi ra ngoài.
Lạc Thanh Chu làm như không có, trực tiếp đi lên.
Vừa rồi lặng yên không một tiếng động xuyên qua tầng chất lỏng màu vàng kia, đột nhiên nghe được trên đỉnh đầu truyền đến một âm thanh.
- Lam sư tỷ, không nhìn thấy Nguyệt Dao, chỉ nhìn thấy tông chủ Lăng Tiêu Tông cùng người của Lăng Tiêu tông, còn có tiểu tử tên là Sở Phi Dương kia...
Lam Lăng?
Tia sắc lạnh trong mắt Lạc Thanh Chu chợt lóe.
Lập tức, hắn lặng yên không một tiếng động chui ra khỏi mặt đất, trốn ở một chân tường.
Trong phòng.
Một thanh niên cao gầy của Phiêu Miểu Tiên Tông đang nói chuyện với bảo điệp đưa tin trong tay.
- Bạch Y Sơn cùng những người khác cũng không có ở đây, Lam sư tỷ, chúng ta có cần trực tiếp xuống tay không? Cùng lắm thì đẩy cho Yêu tộc là được rồi, sẽ không để lại bất kỳ dấu vết nào...
Lúc này, bảo điệp đưa tin trong tay hắn đột nhiên rung động một chút.
Âm thanh Lam Lăng vang lên.
- Viên sư đệ tạm thời không nên hành động thiếu suy nghĩ, trông chừng bọn họ. Thực lực của Sở Phi Dương kia, không thể khinh thường. Còn có Nguyệt Dao, nàng sẽ bày trận pháp, trước tiên phải dò xét rõ ràng... Các ngươi dưỡng thương trước, ta còn phải đi thương lượng với Nhạc sư bá đã.
- Được.
Lúc này, trong phòng lại có một gã thanh niên thấp bé đi ra, cười lạnh nói:
- Lam sư tỷ cũng quá cẩn thận rồi, Phiêu Miểu Tiên Tông ta muốn giết người, còn cần do dự như vậy? Không phải nói tiểu tử tên Sở Phi Dương kia lợi hại sao? Hừ, kết quả lại là tên nhát nhất, hôm nay ta trực tiếp đuổi hắn ra khỏi nơi này, hắn ngay cả rắm cũng không dám thả.
Thanh niên gầy gò tên là Viên Kiệt kia, cất bảo điệp đưa tin trong tay, nói:
- Ngô sư huynh, vẫn nên cẩn thận một chút là tốt nhất. Nghe nói lần đó tỷ thí ở biên cảnh Đại Viêm, người tên Sở Phi Dương kia, liên tục đánh bại năm đệ tử ưu tú trên Tinh Anh bảng của Tiên Tông chúng ta...
- Vậy thì sao?
Ngô Đỉnh cười lạnh một tiếng, nói:
- Lam sư tỷ không phải nói… tiểu tử kia dùng âm mưu quỷ kế để thắng. Cho dù hắn thật sự lợi hại thì có thể lợi hại đến đâu? Cũng chỉ là tu vi Đại Tông Sư mà thôi. Lần này Phiêu Miểu Tiên Tông chúng ta có nhiều trưởng lão tới như vậy, tùy tiện một người cũng có thể ngược đãi hắn, sợ cái gì?
Viên Kiệt nói:
- Không phải sợ, là phải lấy đại cục làm trọng. Nơi này dù sao cũng là thành trì của Đại Viêm, hơn nữa người của Cửu Thiên Dao Đài cùng Bồng Lai Tiên Đảo cũng ở đây, chúng ta tạm thời không thể hành động thiếu suy nghĩ. Chờ thời cơ đến, chúng ta xuống tay cũng không muộn, dù sao bọn họ cũng chạy không được.
Ngô Đỉnh nhún nhún vai nói:
- Được rồi, nghe Lam sư tỷ. Dù sao Lâm Thu thành này, đã là của chúng ta, người Đại Viêm dù nhiều hơn nữa, cũng không tạo được sóng gió gì.
Hai người lại nói chuyện về Yêu tộc.
- Không phải nói Thiên Địa Thánh Thụ kia là giả sao? Vì sao chúng ta còn phải triệu tập viện quân, chuẩn bị tấn công?
- Nghe Thường sư bá nói, hẳn là có thật có giả, bằng không sẽ không sinh trưởng tương tự cùng cường đại như vậy. Hơn nữa nơi đó hẳn là di tích đô thành của Yêu tộc thượng cổ, bên trong có lẽ có không ít thứ tốt.
Lạc Thanh Chu lại ở trong vách tường nghe một hồi, vẫn không hành động thiếu suy nghĩ, lặng yên không một tiếng động chìm xuống lòng đất.
Ngay lập tức, rời khỏi lòng đất.
Giết bọn họ rất dễ dàng, chỉ là, không tốt lắm.
Bọn họ nói không sai, từ bây giờ Lâm Thu thành đã đổi chủ.
Phiêu Miểu Tiên Tông tới nhiều cao thủ như vậy, hơn nữa còn có rất nhiều người tu luyện đang từ các nơi Cửu Châu đại lục chạy tới.
Nếu đệ tử của bọn họ xảy ra chuyện tại đây, khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ.
Hơn nữa, mấy người bọn họ lại vừa hay ở bên cạnh, dù thế nào, đều không thoát khỏi hiềm nghi.
Cho nên, chắc chắn không thể ở giết bọn họ ở chỗ này.
Không sao.
Chỉ cần bọn họ còn muốn đánh chủ ý với Yêu tộc, như vậy cơ hội sẽ nhiều hơn.
Việc cấp bách trước mắt là phải cứu nhị ca cùng sư tỷ trước.
Xuyên qua dưới long đất, thông suốt không bị cản trở.