Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2644 - Đệ tử tiên tông muốn chết, nhị ca cùng Đao tỷ nguy cơ (1)




Thanh niên cao lớn cười nhạt, chắp tay nói:

- Đệ tử nội môn Phiêu Miểu Tiên Tông Nhâm Hùng, những người phía sau ta đều là đệ tử Phiêu Miểu Tiên Tông và Bồng Lai Tiên Đảo. Hôm nay chúng ta mới vào thành, hơn nữa trên người đều có thương tích, cho nên rất cần tìm một nơi hẻo lánh tu dưỡng. Nếu tiện, xin để lại cho chúng ta ba gian tiểu viện, về phần phí nhà ở...

Hắn lấy ra một túi kim tệ nặng trịch, trực tiếp ném cho La Thường, cười nói:

- Kim tệ không nhiều lắm, mong nhận tạm.

Bộp.

La Thường lui ra sau một bước, kim tệ trực tiếp rơi xuống đất.

Nụ cười trên mặt Nhâm Hùng khẽ thu lại.

La Thường lãnh đạm nói:

- Xin lỗi, nơi này không phải phủ đệ chúng ta. Cho dù muốn thu tiền, cũng không phải chúng ta thu. Về phần chỗ ở, tiểu viện trong phủ đều đã ở đầy, không có tiểu viện trống.

Một nữ tử mặc váy xanh phía sau Nhâm Hùng lạnh lùng mở miệng nói:

- Tòa phủ đệ này lớn như vậy, làm sao có thể không có tiểu viện trống chứ? Hơn nữa khí tức bên trong ít ỏi, hiển nhiên cũng không có nhiều người ở lại, hẳn chỉ có mấy người các ngươi đúng không?

Một nữ tử mặt tròn váy lam nói:

- Nếu không phải phủ đệ của bọn họ, vậy chúng ta đi tìm chủ nhân phủ đệ là được rồi. Hoặc là, chủ nhân phủ đệ đã chạy nạn rời đi, mấy người bọn họ có lẽ cũng vào ở giống chúng ta mà thôi.

- Đi thôi, chúng ta tự đi vào phía sau xem thử.

Một đám người hoàn toàn không để ý mấy người La Thường nữa, trực tiếp đi về phía hậu viện.

Bọn họ thân là đệ tử Phiêu Miểu Tiên Tông, đi tới quốc gia nào mà không được tiếp đãi nhiệt tình, cho dù có người không hài lòng, thì đã thế nào chứ?

Huống chi bọn họ vừa rồi phá vòng vây từ Mạc thành, đều bị thương, lại sức cùng lực kiệt, rất muốn nhanh chóng tìm một chỗ nghỉ ngơi mấy ngày, cho nên cũng không có nói nhảm với mấy người trước mắt nữa.

Bồng Lai Tiên Đảo chỉ có một đôi nam nữ, mặc quần áo màu xanh nhạt, khí chất rõ ràng khác với đám người Phiêu Miểu Tiên Tông kia.

Đôi nam nữ này tựa hồ còn có chút ngượng ngùng, chắp tay với mấy người La Thường, dưới sự vây quanh của đám người Phiêu Miểu Tiên Tông, đi về phía sau.

Một tên nam tử trong đó bị thương ở chân, đi lại không ổn định.

La Thường vốn còn muốn nói chuyện, thấy vậy lại nhịn xuống, chỉ đành cùng mấy người Tử Hà tiên tử liếc nhau một cái, đi theo vào bên trong.

Phiêu Miểu Tiên Tông tổng cộng có mười hai người tiến vào.

Chẳng bao lâu họ tìm thấy hai tiểu viện trống rỗng.

Hai gian tiểu viện kia vốn là dành riêng cho đệ tử ngũ đại tông môn, nhưng cũng không có người đến ở.

Mười hai người Phiêu Miểu Tiên Tông, đối với đôi nam nữ Bồng Lai Tiên Đảo kia đều rất khách khí, thậm chí là nịnh nọt, nhiệt tình để cho bọn họ một mình ở trong một tiểu viện.

- Ngô sư huynh, Trương sư tỷ, các ngươi đều bị thương, mau đi vào chữa thương đi. Chúng ta sẽ đi nơi khác tìm.

Nhâm Hùng tươi cười, thậm chí còn tự mình giúp bọn họ đóng cửa viện lại.

Mỗi tu luyện giả đều có bí mật riêng, đặc biệt là khi bị thương, càng không muốn ở cùng một chỗ với những người khác.

Nhâm Hùng lại sắp xếp năm nữ đệ tử ở tại một tiểu viện khác.

Còn lại sáu nam đệ tử.

Bọn họ trực tiếp đi về phía tiểu viện mấy người La Thường.

La Thường cùng Tử Hà tiên tử thấy vậy, lập tức đi qua ngăn ở cửa, nói:

- Nơi này là tiểu viện mấy người chúng ta ở, bên trong đã không còn phòng trống.

Nhâm Hùng liếc mắt nhìn mấy người một cái, ánh mắt lại nhìn về phía tiểu viện cách vách.

Tử Hà tiên tử vội vàng nói:

- Gian đó cũng có người ở.

Nhâm Hùng vẫn không để ý tới, trực tiếp đi tới, ở cửa dùng thần niệm dò xét một phen, quay đầu nhìn về phía các nàng nói:

- Ai ở bên trong?

Lạc Thanh Chu từ phía sau Tử Hà tiên tử đi ra, nói:

- Ta.

Nhâm Hùng liếc hắn một cái, nói:

- Chỉ có một mình ngươi?

Lạc Thanh Chu nói:

- Đúng vậy.

Nhâm Hùng không nói gì nữa, trực tiếp đẩy cửa ra, mang theo người đi vào.

Một thanh niên lùn khác đi vào tiểu viện, nhìn trái nhìn trái phải, cười lạnh nói:

- Nơi lớn như vậy, lại chỉ có một mình ngươi ở chỗ này, thật đúng là lãng phí.

Lập tức hắn quay đầu, nhìn về phía cửa nói:

- Tiểu huynh đệ, chỗ này chúng ta ở lại, ngươi đổi chỗ khác đi.

Dứt lời, trực tiếp nghênh ngang đi vào trong phòng.

Tử Hà tiên tử nắm chặt tay, sắc mặt xanh mét, đang muốn đi vào lý luận thì Lạc Thanh Chu thấp giọng nói:

- Sư phụ, quên đi.

Hắn đi theo vào, vào trong phòng, cất chăn ga trải giường và các vật phẩm khác của mình, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của bảy người Phiêu Miểu Tiên Tông, yên lặng rời đi.

Thanh niên lùn kia thấy hắn thức thời như thế, không khỏi hài lòng nở nụ cười một tiếng, nói với thanh niên cầm kiếm bên cạnh nói:

- Viên sư đệ, hai chúng ta ở nơi này.