Lạc Thanh Chu không dám trêu chọc nàng nữa, vội vàng xuống giường nói:
- Chờ một chút.
Lập tức thân ảnh chợt lóe, từ cửa sổ lướt ra ngoài.
Nguyệt Dao dừng bước, khuôn mặt xinh đẹp, vẫn lạnh như tuyết.
Lạc Thanh Chu đưa nhẫn trữ vật qua, nói:
- Đóa hoa kia hình như đã nở hết, Nguyệt tỷ tỷ xem có tác dụng gì không?
Nguyệt Dao không trả lời, trầm mặc tiếp nhận nhẫn trữ vật, đang muốn nhìn về phía bên trong, đột nhiên lại ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía hắn.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, mới phản ứng lại, chỉ đành lui về phía sau vài bước, nói:
- Ta nói rồi, đêm nay ta sẽ không khinh bạc Nguyệt tỷ tỷ nữa, Nguyệt tỷ không tin ta?
Nguyệt Dao không để ý tới hắn, thần niệm tiến vào trong nhẫn trữ vật.
Cây tiểu thụ trong nhẫn trữ vật, đã cao đến bốn thước, mà đóa hoa duy nhất trên cành cây kia, cũng đã mở ra toàn bộ cánh hoa, nở rộ xinh đẹp.
Nhụy hoa cánh hoa, đều là màu vàng.
Thần niệm của Nguyệt Dao dừng ở phía trên, cảm thụ một chút hương hoa cùng khí tức phía trên, ánh mắt hơi động một chút.
Một lúc lâu sau.
Nàng trả lại nhẫn trữ vật cho hắn.
Lạc Thanh Chu tiếp nhận nhẫn trữ vật, nói:
- Có cái gì không đúng?
Nguyệt Dao không trả lời, ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía tán cây khổng lồ như mây đen trên bầu trời xa xa.
Lạc Thanh Chu cũng ngẩng đầu, theo ánh mắt của nàng nhìn lại, sau đó di chuyển bước chân, cùng nàng đứng chung một chỗ, hỏi:
- Nguyệt tỷ tỷ cảm thấy cây Mạc thành này, sẽ là thiên địa thánh thụ thật sao? Có lẽ lúc trước dưới lòng đất, còn chôn nhiều rễ cây còn sống, sau đó bị Yêu tộc nghĩ biện pháp làm sống lại...
Nguyệt Dao quay đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu đứng cạnh nàng, không biết từ khi nào, đã dán lên người nàng.
Trong sân yên tĩnh một lúc.
Trên đầu ngón tay mảnh khảnh của Nguyệt Dao, dần dần ngưng kết một tầng băng sương, trong mắt tựa hồ cũng có thêm một tầng băng sương.
Lạc Thanh Chu vẫn không lùi bước, lại trực tiếp vươn tay, nhẹ nhàng cầm đầu ngón tay lạnh như băng của nàng, ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng, nhẹ giọng nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện muốn chiếm tiện nghi của ngươi, cũng không phải thật sự muốn khinh bạc với ngươi. Ta chỉ muốn biết, ngươi có chống lại ta không... Cho dù là một tia cảm giác... Ta biết, công pháp mà ngươi tu luyện, khiến ngươi không có cách nào biểu lộ cảm xúc ra, cho nên, ta muốn từ thân thể ngươi nhận được một chút câu trả lời...
Băng sương đầu ngón tay Nguyệt Dao hơi dừng lại.
Lạc Thanh Chu lại nắm đầu ngón tay của nàng, nhẹ nhàng chạm vào ngực mình, nhẹ giọng nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, ngươi có thể thử xem nơi này. Ở trước mặt ngươi, nó luôn luôn nóng hổi, cho dù băng của ngươi lạnh đến đâu, nó sẽ luôn luôn nhảy cho ngươi... Ngươi lạnh như băng, mặc dù tu luyện ngàn năm, cũng không cách nào đóng băng được nó...
Trong tiểu viện, yên tĩnh không tiếng động.
Giống như chỉ có tiếng hít thở của hai người, cùng với tiếng tim đập.
Nguyệt Dao nhìn hắn, im lặng hồi lâu, mới thản nhiên mở miệng nói:
- Trong nhà ngươi có mấy thê tử?
Lạc Thanh Chu: - ...
- A.
Trong tiểu viện, có thêm một khối băng.
Lạc Thanh Chu cứng đờ tại chỗ, ánh mắt vẫn nhìn nàng như trước, không nhúc nhích.
Nguyệt Dao đứng tại chỗ, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Lại qua một lúc lâu.
Nàng yên lặng rời đi, nhưng sau khi đi ra vài bước, nàng lại ngừng lại, đưa lưng về phía hắn, dừng một chút, nhẹ giọng nói:
- Tu luyện thật tốt... Chờ tu vi ngươi cao lên, ta sẽ không có cách nào phản kháng...
- Còn nữa, ta không thích... Ngươi duỗi lưỡi...
- Tuy rằng không phải thân thể của ta...
Nói xong, nàng đột nhiên hóa thành một tia ánh trăng, biến mất không thấy.
Đêm tối yên tĩnh.
Trong tiểu viện, băng sương trên cơ thể người nào đó, đã hòa tan.
Nhưng hắn vẫn cứng đờ ở đó, không nhúc nhích.
- Chờ ngươi tu vi cao, ta sẽ không có cách nào phản kháng...
- Ta không thích... Ngươi duỗi lưỡi...
Ngụ ý: Chờ ngươi tu vi cao lên, là có thể khi dễ ta... Lần sau hôn ta, ngươi đừng duỗi lưỡi...
Nguyệt tỷ tỷ là rụt rè, là lạnh như băng, là kiêu ngạo.
Cho nên, nàng chỉ có thể bị động, chỉ có thể bị ép buộc, chỉ có thể bất đắc dĩ bị hắn khi dễ, không thể chủ động, không thể không phản kháng, càng không thể ôn nhu thuận theo, nếu không sẽ không phù hợp với hình tượng thiết lập của nàng.
Vì vậy, đây là ám chỉ hắn.
Nàng có cảm giác với hắn, chỉ là, tính cách hoặc là công pháp không cho phép, cần hắn dùng cương...
Vì vậy, tiếp tục làm việc chăm chỉ.
Cố gắng tu luyện! Cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn! Cố gắng khiến Nguyệt tỷ tỷ lạnh lùng kiêu ngạo, yếu ớt hoà tan trong ngực hắn.
Tu luyện.
Tiếp tục tu luyện.
Hắn mang theo ý chí chiến đấu cao ngất trở lại phòng, lại nhỏ hai giọt linh dịch, chuẩn bị tu luyện.
Thế nhưng, trong đầu lại không khỏi quanh quẩn hai câu nói vừa rồi của Nguyệt tỷ tỷ, làm cho hắn mãi vẫn không cách nào bình tĩnh lại.