【 Trẫm chưa từng gọi như vậy! Không liên quan gì đến trẫm! Ngươi mới ghê tởm, bảo hắn gọi ngươi là Nguyệt tỷ tỷ, còn cùng hắn thông câu tam đáp tứ*, oẹ —— 】
*ý chỉ người lố lăng, không đàng hoàng, không đứng đắn.
Tin tức nhanh chóng trả lời: 【 Tức giận không tốt cho thai nhi 】
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhất thời giật mình: 【 Quản nhiều chuyện vậy! Hừ, ngươi chính là hâm mộ ghen tị đến hận 】
Đối phương không trả lời nữa.
Sắc mặt Nam Cung Hỏa Nguyệt lại biến ảo trong chốc lát: 【 Tạm thời không nên nói cho hắn biết, trẫm không muốn để hắn có quá nhiều vướng bận, gánh nặng trẫm cho hắn đã đủ nặng rồi 】
Một lát sau.
Tin nhắn trả lời: 【 Ngươi không thể đi đến biên giới 】
Nam Cung Hỏa Nguyệt: 【 Trẫm biết ý của ngươi, bất kể là vì quốc gia, hay là vì hắn, trẫm cũng không nên đi. Trẫm cần phải suy nghĩ lại một chút 】
Lập tức lại trả lời: 【 Hừ, đừng tưởng rằng trẫm không biết tâm tư nhỏ của ngươi! Nếu trẫm không đi, ngươi có thể đi cùng hắn, dọc đường đi hôn người ta đúng không? Có lẽ khi ngươi trở lại, ngay cả sinh mạng nhỏ trong bụng ngươi cũng có rồi, phải không? Chút tính toán này của ngươi, trẫm ở trong hoàng cung cũng có thể biết được 】
Đối phương không trả lời nữa.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhíu mày, lại tự hỏi hồi lâu, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, vẻ mặt đột nhiên trở nên nhu hòa, trong miệng lẩm bẩm nói:
- Vì ngươi, trẫm cũng không nên mạo hiểm, đúng không?
Lập tức lại thấp giọng nói thầm:
- Tiểu nghịch thần. Hừ.
Rạng sáng.
Lạc Thanh Chu trở lại Tần phủ.
Cả tòa Tần phủ một mảnh đen kịt, yên tĩnh.
Trong vườn mai.
Châu Nhi vẫn một mình như trước, đang khắc khổ luyện tập phi đao.
Lạc Thanh Chu đột nhiên từ dưới chân nàng xuất hiện, nàng sợ tới mức lập tức nhảy dựng lên, vừa định phát ra tiếng thét chói tai, đã bị Lạc Thanh Chu bị miệng lại.
- Đừng sợ, là cô gia.
Lạc Thanh Chu ở bên tai nàng nhẹ giọng nói, sau đó buông tay ra, khen một câu.
- Không tệ, phi đao càng ngày càng lợi hại, Võ Sinh luyện cốt nhỉ?
Châu Nhi cúi đầu, sợ hãi nói:
- Vâng...
Lạc Thanh Chu vẫn chưa hỏi ai dạy nàng, xoa xoa đầu nàng, cổ vũ nói:
- Tiếp tục cố gắng, bánh bao nhỏ.
Nói xong, đi vào trong phòng.
Châu Nhi cầm phi đao, mặt đỏ bừng đứng tại chỗ, thấy sau khi thấy hắn vào phòng, mới hơi bĩu môi nhỏ nhắn, thấp giọng nói:
- Lại gọi người ta là... Bánh bao nhỏ...
Lạc Thanh Chu vào phòng.
Một ngọn nến đang cháy ở đầu giường, vẫn chưa tắt.
Tần nhị tiểu thư đã ngủ say.
Trên ghế đầu giường, đặt mấy quyển sách, đều là sách về Nho giáo mà Lạc Thanh Chu để lại ngày đó.
Hiển nhiên, Tần nhị tiểu thư cho dù là buổi tối nghỉ ngơi, cũng sẽ đọc sách.
Lạc Thanh Chu cởi áo giày dép, vén rèm lên, lặng lẽ lên giường, chui vào trong chăn.
Mặc dù hắn rất cẩn thận, lông mi Tần nhị tiểu thư vẫn rung động, chậm rãi mở hai mắt.
- Thanh Chu ca ca...
Niềm vui trong mắt thiếu nữ tràn ngập trong lời nói, lập tức chui vào trong ngực hắn.
Lạc Thanh Chu ôm lấy nàng, hôn lên trán nàng một cái, mới nhẹ giọng nói:
- Vốn không định quấy rầy nàng ngủ, nhưng ngày mai ta sẽ đi xa, cho nên muốn đến ở cùng nàng.
Hai má Tần nhị tiểu thư dán vào lồng ngực hắn, nhẹ nhàng cọ xát trong chốc lát giống như một chú mèo nhỏ, mới ôn nhu nói:
- Thanh Chu ca ca muốn đi đâu? Mất bao lâu?
Lạc Thanh Chu vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, nói:
- Đi biên cảnh, chỗ Mạc Thành. Về phần đi bao lâu, tạm thời còn không biết.
Tần nhị tiểu thư giương hai má lên:
- Mạc Thành? Nơi đó không phải là bị Yêu tộc chiếm lĩnh sao?
Lập tức nàng tỉnh ngộ lại:
- Thanh Chu ca ca muốn đi đánh Yêu tộc sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Là chống lại Yêu tộc, bảo vệ đất nước. Yêu tộc ở biên cảnh càng ngày càng nhiều, quân đội Đại Viêm cùng người tu luyện các tông môn đều đang chạy tới nơi đó. Nếu cứ để cho nó phát triển, toàn bộ Đại Viêm sẽ gặp nguy mất.
Tần nhị tiểu thư nhẹ nhàng thở dài một hơi:
- Thanh Chu ca ca thật vất vả...
Lạc Thanh Chu vuốt ve gương mặt mềm mại của nàng nói:
- So với ta, người ta vất vả hơn nhiều. Thân là người Đại Viêm, đương nhiên phải vì dân chúng Đại Viêm cùng quốc thổ xuất ra một phần lực.
Tần nhị tiểu thư ôn nhu nói:
- Phụ thân cùng Nhị ca cũng ở đó, Thanh Chu ca ca nếu đi, nhớ nhìn bọn họ một chút.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta biết, ta sẽ bảo vệ tốt bọn họ.
Tần nhị tiểu thư ôm chặt hắn, im lặng trong chốc lát, đột nhiên lại nói:
- Nguyệt tỷ tỷ sẽ đi sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Sẽ, chúng ta cùng nhau đi qua.
Tần nhị tiểu thư không khỏi cười, nói:
- Thanh Chu ca ca nói đại nghĩa lẫm liệt như vậy, thì ra là bởi vì Nguyệt tỷ tỷ cũng muốn đi.
Lạc Thanh Chu nghiêm túc nói:
- Dù nàng ấy không đi, ta cũng sẽ đi. Ta đến đó là vì bảo vệ gia đình, cũng không phải vì tư tình nữ nhi.