Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2617 - Tử kỳ của Phiêu Miểu tiên tung, thượng cổ thiên địa thánh thụ! (5)




- Nếu như các ngươi vận khí tốt, có lẽ có thể đạt được một hai linh mạch, đến lúc đó, đương nhiên cũng đủ bồi thường cho Phiêu Miểu Tiên Tông rồi.

Nhạc Dương Lâu chắp tay nói:

- Bạch viện trưởng, hy vọng đến lúc đó còn có cơ hội ở trên đài lĩnh giáo một chút công pháp Nho đạo của ngươi.

Nói xong, ba chiếc phi thuyền “vèo” một tiếng, bay lên trời, trong nháy mắt đã phá không mà đi, biến mất không thấy.

Giữa sân, im lặng.

Bạch Y Sơn nắm khế ước trong tay, sắc mặt hơi trắng bệch.

Năm đại tông môn cao tầng, vẻ mặt cũng đều ảm đạm, cúi đầu không nói.

Họ không thể đổ lỗi cho ai.

Bởi vì tình huống vừa rồi, nếu như không ký kết phần khế ước này, bọn họ cùng quân đội Đại Viêm phía dưới, cùng với dân chúng toàn bộ kinh thành, có thể đều sẽ bị đối phương tàn sát.

Mà đại quân đế quốc Đại Mông ở biên cảnh, cũng đang nhìn chằm chằm như hổ rình mồi.

Một khi kinh thành xảy ra chuyện, đại quân Đại Mông đế quốc nhất định sẽ nhân cơ hội xâm lấn, đến lúc đó, chỉ sợ toàn bộ Đại Viêm, đều sẽ không còn tồn tại.

Vì vậy, họ biết rằng khế ước này chắc chắn phải ký.

Nhưng, bọn họ nên giải thích với toàn bộ người tu luyện Đại Viêm, cùng với dân chúng Đại Viêm thế nào đây?

Loại khế ước mất quyền nhục quốc này, sẽ làm cho bọn họ gánh lời mắng chửi từ đời này sang đời khác.

- Chuyện này, Bạch mỗ sẽ tự gánh một mình...

Bạch Y Sơn nhìn về phía mọi người, thần sắc trên mặt khôi phục bình tĩnh, nói:

- Vô luận là nguyên thạch, hay là pháp bảo pháp khí, chỉ cần Bạch mỗ còn sống một ngày, nhất định sẽ giúp Đại Viêm gom đủ. Về phần các ngươi...

Không đợi hắn nói xong, Lạc Thanh Chu đột nhiên đưa tay nói:

- Tiên sinh, học sinh muốn xem khế ước này.

Bạch Y Sơn hơi giật mình, đưa khế ước trong tay cho hắn.

Lạc Thanh Chu tiếp ở trong tay, sau khi tùy tiện nhìn lướt qua, lập tức trực tiếp xé thành hai nửa.

Sắc mặt mọi người đều biến đổi.

Roẹt.

Lạc Thanh Chu lại xé mấy cái, cho đến khi khế ước trong tay xé thành mảnh nhỏ, mới nhẹ nhàng vứt xuống, sau đó nói:

- Một tờ giấy vụn mà thôi, tiên sinh không cần để ý, chúng ta coi như không ký là được.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn hắn.

Chỉ có Nam Cung Hỏa Nguyệt, vẻ mặt bình tĩnh.

Trang Chi Nghiêm không khỏi nói:

- Khế ước này ký trước mặt hai đại Tiên Tông khác, còn có tên của hai đại Tiên Tông người ta, ngươi nói không có ký thì không có ký? Hơn nữa người ta còn có một phần khác. Ngươi...... Ngươi xé để làm gì?

Lạc Thanh Chu nhìn về phía hắn nói:

- Chúng ta không thừa nhận là được. Khi bọn họ phái người đến đánh lén chúng ta, không phải cũng không thừa nhận sao?

Cơ bắp trên mặt Trang Chi Nghiêm co giật:

- Tiểu tử, người ta có thực lực chơi xấu, Đại Viêm chúng ta có thể so sánh với người ta? Không thấy vừa rồi, lão phu mắng một câu, tên tinh trùng lên não kia liền động thủ muốn mạng lão phu sao? Thế giới này nào có đạo lý đáng nói nào, nắm đấm chính là đạo lý. Nắm tay Đại Viêm của chúng ta không sánh bằng người ta, cho nên mới bị bọn họ cắn ngược mà không thể làm gì được. Cho dù bây giờ ngươi xé khế ước của bọn họ, vẫn phải bồi thường như cũ, ngươi cho rằng ngươi không thừa nhận là được?

Lạc Thanh Chu không nói gì nữa.

Bạch Y Sơn nhìn hắn một cái, tay áo vung lên, phi kiếm đáp xuống phía dưới.

Quân đội nghiêm túc chờ đợi trong hoàng thành bắt đầu tan rã.

Phi kiếm sau khi đáp xuống đất, cao tầng năm đại tông môn, lại nói chuyện với nhau vài câu, tâm tình nặng nề rời đi.

Trong sân rất nhanh chỉ còn lại Bạch Y Sơn, Lạc Thanh Chu cùng Nam Cung Hỏa Nguyệt.

Im lặng một lúc.

Ánh mắt Bạch Y Sơn nhìn về phía hai người.

Nam Cung Hỏa Nguyệt mở miệng nói:

- Viện trưởng yên tâm, bất kỳ lợi ích nào của Đại Viêm, chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Bạch Y Sơn trầm mặc một chút, nói:

- Thời gian một năm, đủ chưa?

Nam Cung Hỏa Nguyệt cũng trầm mặc xuống, ánh mắt nhìn về phía bên cạnh.

Bạch Y Sơn thở dài một tiếng, nói:

- Tông chủ Mai Trường Thanh của Phiêu Miểu Tiên Tông, nhiều năm trước đã đột phá đến cảnh giới Quy Nhất đỉnh phong, nếu không có gì ngoài ý muốn, hiện tại hẳn là Lôi Kiếp cảnh rồi. Bọn họ còn có một sư thúc cùng lão tổ, hẳn đều là cao thủ Lôi Kiếp trở lên. Thực lực của vị lão tổ kia, chỉ sợ ít nhất cũng là thực lực năm lần Lôi Kiếp.

Sắc mặt Nam Cung Hỏa Nguyệt khẽ biến.

Sân im lặng.

Lạc Thanh Chu chắp tay nói:

- Tiên sinh yên tâm, thời gian một năm, hẳn là đủ rồi.

Ánh mắt Bạch Y Sơn phức tạp nhìn về phía hắn, nói:

- Những nguyên thạch cùng pháp bảo kia, có cần chuẩn bị không?

Lạc Thanh Chu dừng một chút, nói:

- Có thể chuẩn bị một ít, cho hai đại Tiên Tông khác xem. Đại Viêm chúng ta có thể tuân thủ khế ước, nhưng đối phương có ai đến lấy hay không, vậy thì không phải chúng ta có thể quyết định.