Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng nói:
- Tới làm gì?
Nam Cung Hỏa Nguyệt chợt loé lên tia lạnh lẽo, nói:
- Đương nhiên tới gây chuyện. Bọn họ nói năm tên trưởng lão cùng hơn hai mươi đệ tử của bọn họ, vô duyên vô cớ chết ở trong lãnh thổ Đại Viêm chúng ta, có lẽ là muốn chúng ta cho bọn họ một câu trả lời. Bởi vì khế ước, bọn họ không thể đến một mình, cho nên mời hai đại tiên tông khác.
Lạc Thanh Chu cười lạnh một tiếng:
- Đây là định ác cẩu sủa trước, cắn ngược một cái sao?
Nam Cung Hỏa Nguyệt trầm mặc một chút, nói.
- Viện trưởng nói, tình huống không hề lạc quan. Đối phương hình như còn sai khiến Đại Mông đế quốc, đồn binh ở biên cảnh chúng ta, dùng vũ lực của các nước láng giềng uy hiếp chúng ta.
Lạc Thanh Chu nắm chặt nắm tay, nói:
- Bạch tiền bối nói như thế nào?
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhíu mày nói:
- Viện trưởng bảo trẫm rút toàn bộ binh lực có thể rút ra ở xung quanh kinh thành, đặt ở kinh thành, phòng ngừa vạn nhất. Đối phương có lẽ sẽ mang theo người, trực tiếp đến kinh thành.
Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, nói:
- Nếu đã gióng trống khua chiêng như vậy, lại mời người của Cửu Thiên Dao Đài cùng Bồng Lai Tiên Đảo, có lẽ không phải đến đánh nhau, là tới uy hiếp chúng ta, để đưa ra một ít điều kiện.
Nam Cung Hỏa Nguyệt gật gật đầu, nói:
- Viện trưởng cũng nói như vậy.
Lạc Thanh Chu lại suy nghĩ một chút, lấy ra bảo điệp đưa tin, nói:
- Như vậy đi, ta hỏi thử người của Cửu Thiên Dao Đài, xem các nàng có biết chuyện gì khác không, sau đó lại xác định xem các nàng có đi cùng hay không. Nếu họ đi cùng, chúng ta sẽ có cơ hội.
Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên nhìn về phía hắn, híp mắt lại, lại cúi đầu nhìn về phía bảo điệp đưa tin trong tay hắn.
Lúc này, hai người đã đi tới phòng tu luyện.
Lạc Thanh Chu cũng không kiêng dè, trực tiếp cởi áo, đi vào bồn tắm, tựa vào tảng đá bóng loáng phía sau, bắt đầu nhắn tin cho vị Phấn Du tiên tử kia.
Phù phù...
Lúc này, bọt nước văng khắp nơi, một thân ảnh tuyết trắng cao gầy, đột nhiên nhảy vào bồn tắm, từ trong nước bơi tới, dán vào cùng một chỗ với hắn.
- Trẫm cũng muốn xem.
Trong bồn tắm.
Sương mù mờ mịt, cánh hoa trôi nổi, sóng nước hơi gợn sóng.
Lạc Thanh Chu nhìn người bên cạnh.
Váy đỏ trên người, không biết từ khi nào đã cởi xuống, mái tóc đen nhánh xõa xuống, càng thêm tôn lên da thịt trắng nõn mềm mại.
Ngọc thể thon dài, linh lung phập phồng, tuyết trắng như ngọc. Khuôn mặt thiếu nữ vốn xinh đẹp, dưới sương mù bốc hơi ấm áp, càng thêm kiều diễm mê người, đôi mắt uy nghiêm lạnh như băng, giờ phút này tràn đầy vẻ thiếu nữ hờn dỗi ghen tuông, làm sao còn có nửa điểm uy nghi của Nữ đế.
- Nhìn trẫm làm gì? Nhắn đi.
Đôi mắt đẹp của thiếu nữ trợn tròn, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, biểu tình u oán trên khuôn mặt vô cùng đáng yêu.
Từng trận mùi thơm, xông vào mũi.
Lạc Thanh Chu nuốt nước miếng một chút, đột nhiên cất bảo điệp đưa tin, nhìn đôi mắt ngập nước của nàng nói:
- Đợi lát nữa sẽ nhắn, hiện tại... Vi phu đói.
Dứt lời, đè nàng lại.
Bên ngoài phòng, một vầng trăng sáng treo trên bầu trời đêm, lạnh lẽo cô tịch, không có bất kỳ ngôi sao nào làm bạn.
Trên Đông Hồ bên ngoài cung điện.
Một chiếc thuyền con trôi theo gió.
Thiếu nữ mặc váy lụa trắng, đang một mình ngồi ở mạn thuyền, hai chân ngọc trắng như tuyết, đặt ở trong nước nhẹ nhàng lắc lư.
Ở cổ chân ngọc là một sợi dây đỏ buộc chuông nhỏ, trong đêm tối yên tĩnh, leng keng vang lên không ngừng.
Mặt nước gợn sóng từng trận, giống như tâm tình nhộn nhạo không yên bây giờ của nàng.
- Công tử, trở về cũng không đến thăm Long Nhi sao?
- Quả nhiên, phụ thân nói không sai, nam nhân, một khi chiếm được liền phủi mông bỏ đi.
- Vẫn là tỷ tỷ thông minh...
Thiếu nữ khẽ thở dài một tiếng, tiếp tục lắc lư chân nhỏ, ngẩn người.
Không biết đã qua bao lâu.
Hoàng cung, phòng tu luyện.
Trong bồn tắm, Lạc Thanh Chu tựa vào vách đá bóng loáng phía sau, lấy bảo điệp đưa tin ra.
Suy nghĩ một chút, hắn gửi tin nhắn cho vị Phấn Du tiên tử kia. 【 Tiên Tử, có ở đó không? 】
Gửi xong, hắn nhìn thoáng qua ngọc thạch bên cạnh.
Nữ đế bệ hạ đang nằm ở đó ánh mắt trống rỗng ngẩn người, có lẽ đang suy nghĩ quốc gia đại sự, tựa hồ đã không còn hứng thú đến xem chuyện riêng tư của hắn nữa.
Tin nhắn nhanh chóng trả lời: 【 Có, có gì không? 】
Lạc Thanh Chu vội vàng nói: 【 Nghe nói người của Phiêu Miểu Tiên Tông, qua mấy ngày nữa sẽ đến Đại Viêm ta, dựa theo khế ước cùng quy củ mà tam đại tiên tông các ngươi đã từng lập ra, bọn họ đáng ra không có quyền đi chứ? 】
Phấn phấn: 【 Ta cũng nghe nói, mấy ngày trước bọn họ đã tới Cửu Thiên Dao Đài chúng ta, nói rất nhiều trưởng lão và đệ tử của bọn họ đều bị sát hại trong lãnh thổ Đại Viêm các ngươi, cho nên muốn xin phép với chúng ta, đi Đại Viêm các ngươi điều tra tình hình 】