Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2578 - Thiên Lôi khoe oai diệt đạo chích, lúc đến như sói lúc về như chó! (2)




Buồn cười chính là, lúc đến, là bọn họ đằng đằng sát khí nói muốn giết chết toàn bộ người Đại Viêm đi, một người không chừa...

Kết quả bây giờ, đúng là bọn họ “một người cũng không chừa”...

- Không đúng, còn có ta...

Chu Ngọc Phong vừa run rẩy chạy trốn, vừa âm thầm nói: Đệ tử đứng thứ mười trên bảng tinh anh, ngoại trừ ta, hình như đều chết sạch, ngay cả Vương sư đệ bị thương cũng đi chịu chết... Không đúng, Lam sư tỷ cùng Trác sư huynh không có tới, Nhạc sư bá bảo bọn họ đi giám thị người của hai đại Tiên tông khác... Nói như vậy, ta chả làm gì cả cũng biến thành hạng ba trên bảng tinh anh sao.

Quả nhiên, quả nhiên, cẩu mới là vương đạo...

Oanh.

Lôi kiếp phía sau, tựa hồ đến thời khắc cuối cùng.

- Rốt cuộc là ai đang độ lôi kiếp? Đại Viêm có người lợi hại như vậy sao? Vừa rồi nhìn từ xa, giống như một con quái vật, toàn thân đều bị lôi điện bao vây, vậy mà còn nhào về phía bọn Ngụy trưởng lão... Chẳng lẽ là một thượng cổ linh thú?

Trong lòng hắn giãy dụa hồi lâu, quyết định vẫn nên trở về tông môn.

Nếu hắn không trở về, đến lúc đó bị tông môn biết, tất nhiên phải chết không thể nghi ngờ, nói không chừng còn cho hắn thêm tội danh phản đồ.

Vẫn nên trở về thôi.

Nghiêm trọng nhất cũng chỉ bị trừng phạt một chút.

Tông môn đột nhiên mất nhiều đệ tử thiên tài như vậy, thiên phú của hắn coi như là người nổi bật trong tông môn, cao tầng tông môn khẳng định sẽ không nỡ làm gì hắn.

Suy nghĩ đây, hắn lập tức tăng nhanh tốc độ.

Mà lúc này.

Lôi kiếp trên bầu trời đêm đã bắt đầu chậm rãi biến mất.

Lạc Thanh Chu đứng trên đỉnh núi, ngẩng đầu nhìn lôi điện nhanh chóng biến mất trên bầu trời, toàn thân tràn ngập sức mạnh, cảm thấy chưa thỏa mãn.

Trong cơ thể, hồ quang màu vàng nhỏ trên Lôi Linh Căn đã lớn lên vài phần.

- Không biết lôi điện màu vàng này có tác dụng gì...

Trong lòng hắn âm thầm nói.

Lúc này, Bạch Y Sơn khống chế phi kiếm, mang theo mọi người bay tới.

Ở một ngọn đồi xa hơn.

Trên đỉnh núi, lại có một chiếc vân chu yên tĩnh không tiếng động dừng ở đó.

Trên vân chu, Cầm Dao tiên tử mặc váy trắng, cùng năm đệ tử của nàng, đang nhìn xa xa đã dần dần khôi phục bình tĩnh, trầm mặc không tiếng động.

- Sư tôn, có thể nhìn ra không?

Hồi lâu sau, Hồng Diên nhịn không được mở miệng hỏi.

Cầm Dao tiên tử lại trầm mặc một lúc lâu, mới khẽ gật đầu:

- Hẳn là xong rồi.

Thiếu nữ váy tím bên cạnh nói:

- Không ngờ hắn lại trốn ở nơi đó độ kiếp, cố ý dụ người của Phiêu Miểu Tiên Tông qua, quá hèn hạ... Thật thông minh.

- Vốn chúng ta còn chuẩn bị đi cứu hắn, không ngờ tới căn bản không cần chúng ta ra tay. Sư tôn, chúng ta bây giờ có muốn đi qua không?

Phấn Du ở một bên, đột nhiên bình thản mở miệng nói:

- Hiện tại không thể qua được.

Hồng Diên cũng nói:

- Bây giờ quả thật không thể qua được, đừng để người ta hiểu lầm. Dù sao Phấn Phấn cũng có phương thức liên lạc của hắn, sư tôn, ngươi muốn nói cái gì, cứ để Phấn Phấn nhắn qua.

Cầm Dao tiên tử lại nhìn ngọn núi bên kia một cái, xoay người đi vào trong phòng, nói:

- Đi thôi.

Hào quang trên vân chu chợt lóe, bay lên.

Nàng đứng ở trước cửa sổ, nhìn đỉnh núi xa xa, vẻ mặt lạnh lùng nói:

- Liên Tuyết sư tỷ hẳn đã nói với bọn họ rồi, nếu hắn nguyện ý, đương nhiên sẽ chủ động liên hệ với chúng ta.

Sư tôn, vì sao chúng ta không chủ động nữa? Đệ tử tốt như vậy, không thể để người khác nhanh chân lên trước cướp đi.

Cầm Dao tiên tử không nói gì nữa.

Lúc này, một âm thanh thấp giọng nói:

- Sư tỷ, chúng ta là nữ hài tử, phải rụt rè... Sư tôn càng phải rụt rè...

Cách đó một trăm dặm.

Trên một chiếc phi thuyền của Phiêu Miểu Tiên Tông, Công Dương Nham và Nhạc Dương Lâu ngồi ở trong đại sảnh, thần sắc trầm trọng nói chuyện.

- Sau khi trở lại tông môn cứ nói thật đi. Nếu muốn trừng phạt, lão phu một mình gánh vác là được, dù sao lần này là do lão phu dẫn đội...

- Sư huynh, chuyện đi đánh lén đám người Bạch Y Sơn, chúng ta còn phải tìm một lý do khác...

- Chờ Ngụy sư đệ bọn họ trở về thương lượng, nếu có thể giết hết người Đại Viêm...

Lúc này, Lam Lăng bay trở về, bẩm báo ở cửa:

- Vân Chu của Cửu Thiên Dao Đài, đã bay ra khỏi Hắc Bố sơn mạch, hẳn sẽ không trở về nữa.

Không lâu sau đó.

Trác Dương cũng bay trở về, bẩm báo:

- Thần quy Bồng Lai Tiên Đảo, đã ra biển rồi.

Công Dương Nham gật gật đầu, nói:

- Vất vả rồi. Hai người các ngươi đi phòng nghỉ ngơi trước, chờ bọn Ngụy sư bá trở về, chúng ta còn có chuyện khác muốn thương lượng.

- Vâng.

Hai người cung kính đi vào phòng bên cạnh.

Ai ngờ đúng lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng khóc kinh hoảng thất thố:

- Công Dương sư bá! Nhạc sư bá! Không xong rồi! Chuyện lớn không xong rồi.