Nhưng đối phương không chỉ không nằm sấp xuống, ngược lại thần thái thoạt nhìn càng sáng láng, đôi mắt kia cũng càng ngày càng sáng!
Suốt nửa canh giờ tiến công như cuồng phong bão táp, đối phương lại còn có thể như vậy?
Phương Minh nắm tay, ngực phập phồng, miệng thở dốc nặng nề, trên đầu thấm ra mồ hôi lấm tấm.
Cho dù là Đại Tông Sư, liên tục không ngừng tiến công mãnh liệt như vậy, cũng chịu không nổi.
Huống chi, đối phương cũng không chỉ đứng ở nơi đó bất động để cho hắn đánh, đối phương phản kích cũng rất hung mãnh.
Phương Minh nắm chặt hai nắm tay, cảm giác nắm tay và cánh tay đều có chút tê dại.
Đồng thời, trong đan điền, nguyên lực đã tiêu hao hơn phân nửa.
Dựa vào nguyên lực của Đại Tông Sư hắn đều đã tiêu hao nhiều như vậy, nguyên lực cảnh giới Tông Sư đối phương, hẳn phải sớm không còn mới phải.
- Đối phương có lẽ là nỏ mạnh hết đà...
Trong lòng hắn nghĩ như vậy, hít sâu một hơi, nguyên lực trong cơ thể lần nữa tập trung đến song quyền.
Nhất cổ tác khí!
Bụp!
Hắn lại xông lên!
Lúc này đây, vẫn mãnh liệt tiến công liên miên không dứt.
Nguyên lực như sóng biển mãnh liệt mà ra, quyền mang trút xuống như cuồng phong bão táp!
Trong không khí vang lên từng tiếng rít chói tai.
Màn bảo vệ xung quanh, tại lần tiến công hung mãnh này mà loé lên không ngừng.
Lại gần nửa canh giờ trôi qua.
Nguyên lực trong cơ thể hắn, đã không còn bao nhiêu, sau khi đánh ra một quyền cuối cùng, chỉ đành ngừng lại.
Lúc này sắc mặt hắn có chút tái nhợt, lồng ngực không ngừng phập phồng, tiếng hít thở nặng nề trong miệng rõ ràng có thể thấy được, y bào cả người đã bị mồ hôi thấm ướt.
Đồng thời, đan điền trong cơ thể hắn đang hơi co giật báo hiệu.
Nguyên lực trong Đan điền đã tiêu hao gần như không còn.
Hắn thở hổn hển nhìn về phía đối diện.
Quyền mang chói mắt tản đi, thiếu niên đối diện bị đánh ngã trên mặt đất, cả người tràn đầy máu tươi, tựa hồ rốt cục không đứng dậy nổi.
Hắn như trút được gánh nặng.
Mọi người dưới đài đều yên tĩnh không tiếng động, ánh mắt đều nhìn về phía thân ảnh nằm trên mặt đất, vẻ mặt phức tạp.
Có thể chống đỡ dưới nắm đấm của Đại Tông Sư lâu như vậy, thậm chí khiến Đại Tông Sư sắp mệt ngã xuống, phần thực lực này, không thể nói là không khủng bố.
Huống chi, tu vi của hắn chỉ mới là Tông Sư!
Hết lần này đến lần khác bị đánh gục, lại một lần nữa đứng lên từ trên mặt đất.
Đây không chỉ là thực lực chống đỡ, còn có ý chí lực đáng sợ chống đỡ!
Thiếu niên này, là vì quốc gia mà chiến đấu, dù thua cũng vô cùng vinh quang!
Giờ phút này, trong lòng mọi người tràn ngập kính nể cùng tiếc hận, thầm than không thôi.
Đáng tiếc, thiếu niên dũng cảm có nhiệt huyết, có trung thành, có thiên phú như vậy lại sinh ra ở Đại Viêm nhỏ yếu.
Không chỉ có mọi người dưới đài đáng tiếc, giờ phút này trong lòng của mấy người Bồng Lai Tiên Đảo cùng người của Cửu Thiên Dao Đài, cũng âm thầm đáng tiếc.
Trên thuyền mây cách đó không xa.
Cầm Dao tiên tử đã mang theo vài tên đệ tử từ trong phòng đi ra, đứng ở mũi thuyền.
Mà giờ phút này mọi người Đại Viêm đều nắm chặt nắm tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng nằm trên đài kia.
Trên đài chiến.
Phương Minh thoáng bình phục khí huyết trong cơ thể, lập tức hít sâu một hơi, nắm chặt nắm tay, đi về phía thiếu niên đối diện, hàn mang trong mắt lóe lên.
Thiếu niên này, nhất định phải giết chết tại chỗ!
Ngoại trừ báo thù cho mấy sư đệ sư muội kia cùng cho các vị trưởng lão tông môn ra, hắn còn phải sửa sạch sỉ nhục cho mình!
Còn nữa, thực lực cùng ý chí của thiếu niên này làm cho hắn sợ hãi!
Phải giết chết!
Ầm!
Trên nắm đấm của hắn, lần nữa sáng lên quyền mang, từng bước từng bước đi tới.
Dưới đài chiến.
Trong đám người Đại Viêm, sắc mặt Nam Cung Hỏa Nguyệt trắng bệch, cuống quít nói:
- Viện trưởng!
Bạch Y Sơn lập tức nhìn về phía Giả Tầm đứng bên cạnh đài chiến, đang muốn mở miệng nhận thua thì đám người bên cạnh đột nhiên hít một hơi khí lạnh.
- Đứng dậy! Hắn lại đứng dậy!
Trong lòng Bạch Y Sơn chấn động, cuống quít nhìn về phía đài.
Thân ảnh thiếu niên té trên mặt đất cả người đẫm máu, thế nhưng lại chậm rãi đứng lên từ trên mặt đất, hơn nữa đứng thẳng như vậy, trong miệng thế nhưng còn nói:
- Không đủ, tiếp tục...
Phương Minh đối diện, lập tức dừng bước, trái tim đột nhiên co rụt lại.
Giờ khắc này, nắm đấm sáng lên quyền mang của hắn, đột nhiên có chút run rẩy.
- Đại Tông Sư sao? Xem ra, lực lượng vẫn không được...
Lạc Thanh Chu lại thấp giọng nói một câu, đột nhiên thân ảnh chợt lóe, xông lên!
UUUU!!
Ma Ngưu gầm gừ!
Đồng thời, trên nắm đấm của hắn, còn sáng lên một lôi điện màu đỏ!
Quyền mang màu đen, lôi điện màu đỏ, trong nháy mắt phóng đại trong hai con ngươi của Phương Minh!
Bộp!
Phương Minh cuống quít vung ra một quyền!