Lúc này, Tử Hà tiên tử ở phía sau hắn nói:
- Kiếm pháp này gọi là Lục Mạch thần kiếm.
- Ồ?
Bạch Y Sơn nghe vậy hơi giật mình, quay đầu nhìn nàng nói:
- Lục Mạch thần kiếm? Không biết học ở đâu? Ai đã tạo ra nó? Theo ta được biết, Đại Viêm ta không có loại kiếm pháp này. Cho dù là tam đại tiên tông, hẳn cũng không có.
Tử Hà tiên tử cung kính nói:
- Vãn bối cũng không biết, vãn bối chỉ biết, lúc trước Thanh Trúc hình như không ngủ không nghỉ ở trong động phủ tu luyện mấy ngày mấy đêm, vào lúc sắp hôn mê, mới đột nhiên cảm ngộ ra.
Người nào đó đứng bên cạnh, trên mặt bỗng lộ ra một tia thần sắc mất tự nhiên.
Bạch Y Sơn khẽ gật đầu:
- Có một số kiếm pháp, quả thật cần phải đặt vào chỗ chết mới có thể cảm ngộ.
Ánh mắt của hắn một lần nữa nhìn về phía đài.
Tử Hà tiên tử lại liếc mắt nhìn người nào đó bên cạnh, thấp giọng nói thầm:
- Đúng vậy, mỗi lần nàng đột phá, đều đặt vào chỗ chết rồi sinh ra, mỗi lần đều hôn mê mới đột phá...
Oanh!
Lúc này, bên trong màn hào quang đột nhiên truyền đến một tiếng nổ.
Quá trình thăm dò của Thượng Quan Đình đã chấm dứt, lập tức bắt đầu công kích như cuồng phong bão táp.
Chỉ thấy bảo kiếm trong tay nàng hóa thành kiếm quang màu lam đầy trời, tầng tầng lớp lớp, giống như sóng triều, từng đợt từng đợt liên miên không dứt, chém về phía Lệnh Hồ Thanh Trúc.
Đồng thời, uy lực của kiếm quang cũng càng ngày càng mạnh.
Lệnh Hồ Thanh Trúc mặc một bộ thanh y, như một mảnh lá cây bị phong bạo vây quanh, nhìn lắc lư lắc lư, chợt trái chợt phải, thân bất do kỷ, sắp bị bao phủ, lại có thể tự nhiên tiến lui, lông tóc không tổn hao gì.
Kiếm quang màu lam phát ra, gần như đã bao phủ cả tòa chiến đài.
Nhưng ở trong đó, lại có từng luồng kiếm khí màu sắc khác nhau, tung hoành đan xen, lặng lẽ dệt một tấm lưới lớn, bảo vệ Lệnh Hồ Thanh Trúc ở bên trong.
Năng lượng trong cơ thể hai người cuồn cuộn không ngừng tuôn ra.
Một người lợi dụng bảo kiếm phóng thích kiếm quang, tạo thành kiếm quang phong bạo, như thể muốn cắn nuốt đối phương ở bên trong. Một người thì lợi dụng chỉ kiếm tạo thành lưới khí kiếm, vừa thủ vừa công, thong dong ứng đối.
Hai người hoàn toàn không chút dừng lại, đều cuồn cuộn không ngừng phóng thích ra tất cả lực lượng của mình, kịch chiến gần nửa canh giờ, vẫn không phân biệt thắng bại.
Mọi người dưới đài đều nhìn hoa mắt thần mê, cổ vũ không ngừng.
Người của Phiêu Miểu Tiên Tông đều trầm mặt xuống.
Sắc mặt Thượng Quan Đình cũng càng ngày càng âm trầm, trong lòng cũng càng ngày càng sốt ruột.
Tu vi thần hồn của nàng, rõ ràng cao hơn đối phương một cảnh giới, hơn nữa kiếm pháp nàng tu luyện, đều là kiếm pháp cao nhất tông môn, vốn tưởng rằng trong trăm chiêu là có thể giải quyết đối phương, ai ngờ lại dùng hết toàn lực, chiến lâu như vậy, vẫn không chiếm được bất kỳ tiện nghi gì.
Mắt thấy lực lượng trong cơ thể còn lại không nhiều lắm.
Nàng không dám do dự nữa, lập tức vung một kiếm ra, đánh lui kiếm khí đối phương bắn ra, lập tức thân ảnh chợt lóe, lui về phía sau vài bước.
Đã như vậy, vậy đừng trách nàng dùng thủ đoạn khác.
Nàng đột nhiên lấy ra một tấm bùa màu đỏ như máu, dán lên bảo kiếm trong tay, đồng thời, ngón tay nhẹ nhàng lau lên lưỡi kiếm, vài giọt máu tươi bắn ra.
Phụt.
Một lá bùa màu đỏ như máu xuất hiện, đột nhiên thiêu đốt thành tro tàn.
Lập tức, bảo kiếm màu lam trong tay nàng lóe lên hào quang, phát ra một tiếng ‘ông’ đinh tai nhức óc.
Trong phút chốc, khí tức bảo kiếm phát ra tăng vọt gấp nhiều lần.
Mũi kiếm phun ra kiếm quang màu lam xanh thẳm, cũng mơ hồ có thêm một tia huyết hồng, tựa như linh vật, giương nanh múa vuốt.
- Thượng phẩm bảo khí hóa linh phù.
Dưới đài lập tức có người nhận ra huyết hồng phù lục vừa rồi hóa thành tro tàn.
Một số người tự hỏi:
- Bùa này có ích lợi gì?
- Có thể hóa pháp bảo thành linh bảo, ước chừng giữ vững nửa canh giờ.
- Hừ, Phiêu Miểu Tiên Tông quả nhiên vô cùng giàu có, phù lục thượng phẩm bậc này, chúng ta chỉ sợ cả đời cũng không thấy được một tấm, đệ tử người ta chỉ tiện tay lại có thể lấy ra.
- Ai, vậy xem ra, ván này, Phiêu Miểu Tiên Tông lại phải dựa vào tài lực thủ thắng.
Mọi người Đại Viêm nhìn thấy một màn này, sắc mặt đều biến đổi.
Trang Chi Nghiêm trực tiếp nhịn không được chửi ầm lên.
Bạch Y Sơn âm thầm thở dài một hơi.
Trên chiến đài, bảo kiếm trong tay Thượng Quan Đình đột nhiên nở rộ ra một quang mang huyết sắc chói mắt, khí thế cả người cũng trở nên cường đại chưa từng có.
Hai tròng mắt nàng châm chọc nhìn nữ tử đối diện, cười lạnh nói:
- Vừa rồi chỉ rãnh rỗi chơi đùa với ngươi, hiện tại... Đến lúc kết thúc rồi.
Dứt lời, nàng thúc dụng toàn bộ năng lực còn lại toàn thân, oanh một tiếng, toàn bộ tràn vào bảo kiếm trong tay.