Đao mang huyết sắc chói mắt mang theo khí huyết lực cường đại, nhào về phía toàn bộ thân thể Từ Trường Sinh.
Thần hồn bị thương của hắn vẫn run rẩy như trước.
Nhưng ý chí cường đại cùng sức chịu đựng của hắn, lập tức khiến hắn tỉnh táo lại.
Thân ảnh Từ Trường Sinh chợt lóe, tránh đao mang, bảo kiếm trong tay nhẹ nhàng đẩy lên, đẩy đao phong hung mãnh sang một bên.
Một đao của Vương Diệu thất bại, hai chân rơi xuống đất, đột nhiên lại xoay tròn nhảy dựng lên, trường đao trong tay đột nhiên giơ lên, lập tức chém xuống phía dưới.
- A!
Một đạo huyết sắc đao mang thật lớn, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ Từ Trường Sinh sắc mặt tái nhợt ở bên trong.
Sắc mặt toàn bộ người Đại Viêm đều hoàn toàn thay đổi.
Sắc mặt Trưởng môn phái Hoa Sơn Mã Trần Tử cũng trắng bệch.
Thần hồn của Từ Trường Sinh bị thương nặng, lúc này nhìn đao mang thật lớn rơi xuống, trong đôi mắt bỗng xuất hiện hai đạo kiếm ý lóng lánh như sao.
Giờ khắc này, kiếm trong tay hắn tựa hồ đã hoà làm một với thân thể hắn.
- Phụt——
Hắn đột nhiên cắn rách đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi.
Thần hồn của hắn càng trở nên tỉnh táo.
Hai tròng mắt của hắn càng thêm sáng ngời.
Tranh——
Một tiếng ù ù.
Kiếm quang chói mắt sáng lên trong đao mang màu máu.
Trong màn hào quang, “oanh” một tiếng nổ vang, sóng khí như sóng biển cuốn về bốn phía.
Đao quang cùng kiếm quang chói mắt nổ tung, hóa thành vô số đao khí cùng kiếm khí, trùng kích vào màn bảo hộ xung quanh.
Nhưng hào quang kia chỉ nhẹ nhàng chấn động một chút, lại khôi phục như lúc ban đầu.
Vương Diệu chấn động thân thể, miệng đột nhiên nứt ra, trường đao trong tay thiếu chút nữa đã rớt ra khỏi tay, thân thể không tự chủ được bị hất văng ra ngoài, nặng nề đụng vào hào quang phía sau, sau đó chật vật ngã bò trên mặt đất.
Hắn bỗng cảm thấy khí huyết trong cơ thể bốc lên, hai tay và ngực đều đau nhức, hai tầng hộ thể hào quang vốn ngưng tụ bên ngoài cơ thể, giờ phút này cũng đều bị nghiền nát toàn bộ.
Trên quần áo của hắn xuất hiện nhiều vết rách.
Trên cánh tay hắn, không ngờ còn xuất hiện hai lỗ thủng không ngừng chảy máu tươi ra ngoài.
Hắn giãy dụa vài cái trên mặt đất, cố hết sức đứng lên, ngẩng đầu nhìn về phía đối diện.
Từ Trường Sinh đã ngã xuống đất.
Hắn không có nhiều pháp bảo hộ thể như vậy, giờ phút này toàn thân máu tươi đầm đìa, tóc cũng bị đao khí cùng kiếm khí sắc bén cắt đứt rất nhiều, toàn thân tràn đầy máu, máu tươi chảy xuôi không ngừng.
Nhưng thanh kiếm kia vẫn nắm trong tay hắn.
Lúc Vương Diệu cho rằng hắn đã không thể đứng lên nữa, hắn lại đột nhiên nắm chặt kiếm trong tay, chậm rãi đứng lên khỏi mặt đất.
Cả người hắn đẫm máu, giống như một huyết nhân, đã thấy không rõ bộ dáng.
Nhưng đôi mắt của hắn vẫn sáng ngời như sao, nóng rực như lửa.
- A!
Hắn đột nhiên thần hồn xuất khiếu.
Thần hồn của hắn đã bị thương nặng, nhưng nó vẫn đi ra khỏi thân thể đang bị tàn phá gần như không chịu nổi kia.
Không còn thần hồn ở bên trong kiềm chế, máu trên người càng chảy nhanh hơn.
Nhưng thân thể kia, vẫn đứng thẳng tắp ở đó.
Thần hồn của hắn nắm kiếm, tất cả hồn lực bắt đầu truyền vào bảo kiếm trong tay.
Giờ khắc này, Vương Diệu sợ hãi.
Hắn chỉ muốn giành chiến thắng, nhưng hắn không muốn gắng hết sức. Đối phương hiển nhiên muốn sử dụng toàn bộ lực lượng cuối cùng của thân thể cùng thần hồn, thậm chí là sinh cơ cuối cùng, toàn bộ dung nhập vào trong một kiếm này.
Giờ khắc này, đao trong tay hắn đột nhiên bắt đầu run rẩy.
Trong mắt hắn lộ ra sợ hãi, môi run rẩy, tựa hồ muốn nói chuyện, tựa hồ muốn nhận thua, nhưng hắn lại không dám nói.
Đột nhiên, hắn nghĩ tới, hắn còn có một kiện pháp bảo bảo mệnh.
Chỉ cần hắn có hơn một chiêu cuối cùng này của đối phương, như vậy, hắn sẽ thắng.
- A!
Hắn lập tức lấy ra một khối ngọc bội xanh biếc, không chút do dự, trực tiếp bóp nát.
Trong nháy mắt, một đạo quang tráo màu xanh biếc, đem hắn bao phủ ở bên trong.
Nhưng đúng vào lúc này, bên ngoài màn hào quang đột nhiên truyền đến một âm thanh:
- Trường Sinh, chúng ta nhận thua.
Từ Trường Sinh đã ôm ý chí phải chết, giờ phút này đã không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào bên ngoài.
Lúc này, Tô Triết ở Bồng Lai Tiên Đảo đột nhiên mở miệng nói:
- Cổ sư huynh, nếu đối phương đã nhận thua, không bằng...
Liên Tuyết tiên tử Cửu Thiên Dao Đài cũng nói:
- Hà tất phải đuổi tận giết tuyệt.
Mà lúc này, Công Dương Nham của Phiêu Miểu Tiên Tông, cũng lập tức nhân cơ hội nói:
- Cổ đảo chủ, nếu đối phương đã nhận thua, vậy thì bỏ màn hào quang xuống đi.
Sống chết của đối phương, hắn đương nhiên không quan tâm.
Nhưng một kích trước khi chết của đối phương, đệ tử Phiêu Miểu Tiên Tông kia, cũng không nhất định có thể tiếp được.
Tên đệ tử kia chính là đệ tử xếp thứ mười trên bảng đệ tử tinh anh năm nay của bọn họ, hơn nữa còn vô cùng trẻ tuổi, tiền đồ không thể đếm được.