Nam Cung Hỏa Nguyệt trầm ngâm một chút, nói:
- Ta cũng không hiểu lắm, nhưng hẳn không khác lắm. Chúng ta tu luyện, cần hô hấp thổ nạp thiên địa nguyên khí, bọn họ cần văn khí. Đại Viêm chúng ta có nguyên khí linh mạch, hơn nữa nguyên khí trong thiên địa tuy rằng mỏng manh, nhưng cũng có. Về phần văn khí, đã sớm không còn.
- Khi Bạch viện trưởng tu luyện, hẳn cũng thu được từ trong một ít văn chương cổ xưa. Theo lời phụ hoàng nói, văn khí Nho giáo, ngoại trừ thu hoạch từ thiên địa ra, cũng có thể đạt được từ thi từ ca phú và các văn chương khác, nhưng những tác phẩm kia phải là văn chương tuyệt diệu có thể dẫn động văn khí trong cơ thể, thậm chí có thể cộng hưởng với thiên địa...
Lạc Thanh Chu chăm chú lắng nghe.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nói xong, lại nhìn hắn nói:
- Tuy những thi từ kia của ngươi cũng rất tinh diệu, nhưng không nhất định hữu dụng. Hơn nữa trong cơ thể ngươi không có bất kỳ văn khí nào, cũng chưa bao giờ tu luyện qua bất kỳ công pháp Nho đạo nào, cho nên mặc dù ngươi có thể viết ra bài thơ như vậy, cũng sẽ không sinh ra bất kỳ dị tượng nào, càng không có bất kỳ cảm giác gì.
Lạc Thanh Chu thầm khẽ động, thấp giọng nói:
- Nghe hình như rất đơn giản. Chỉ cần trong cơ thể cảm ngộ văn khí, sau đó tu luyện công pháp có thể hấp thu dẫn động văn khí, sau đó có thể lợi dụng văn khí tu luyện, đúng không?
Nam Cung Hỏa Nguyệt không chỉ lườm hắn một cái, nói:
- Rất đơn giản? Ngươi thật kiêu ngạo. Chỉ riêng điều đầu tiên, cảm ngộ thiên địa văn khí, để cho cơ thể cùng thiên địa văn khí thiết lập liên hệ, ngươi đã rất khó làm được, huống chi những công pháp phức tạp kia. Nói cho ngươi, so với tu võ cùng tu hồn còn khó hơn nhiều. Lúc trước phụ hoàng cho ta xem một bài văn ẩn chứa văn khí, ta hoàn toàn hoang mang. Dù biết hết chữ phía trên, nhưng từng chữ như ngàn cân treo sợi tóc, không chỉ không thể đọc ra một cách mạch lạc, thậm chí không cách nào ghi nhớ toàn bộ trong đầu, muốn phức tạp đến mức nào thì phức tạp đến mức nào...
Lạc Thanh Chu nghe nàng chửi bới, nhịn không được nhỏ giọng nói:
- Có phải do bệ hạ quá ngốc hay không...
- Hả? Ngươi nói gì?
- Không có... Không có gì đâu.
- Hừ!
Khi hai phu thê đang nắm tay nhau thấp giọng nói chuyện, cách đó không xa, Lệnh Hồ Thanh Trúc mặc thanh y, đứng dưới một gốc cây thông xanh, yên lặng nhìn.
Tử Hà tiên tử đi tới, cũng nhìn thoáng qua bên kia, thấp giọng nói:
- Hâm mộ sao?
Vẻ mặt Lệnh Hồ Thanh Trúc không gợn sóng, không nói gì.
Tử Hà tiên tử nhìn thân ảnh lạnh như băng mặc váy trắng kia, nghi hoặc nói:
- Ngươi có phát hiện hay không, Phi Dương cực kỳ để ý đến vị Nguyệt Dao cô nương kia? Từ lúc ở trên phi kiếm xuống đến bây giờ, hắn tổng cộng nhìn trộm người ta bảy mươi hai lần. Nhìn kìa, hắn lại nhìn, lần thứ bảy mươi ba! Trong miệng hắn đang nói chuyện với trưởng công chúa, ánh mắt còn đang nhìn trộm người ta...
Lệnh Hồ Thanh Trúc dừng một chút, quay đầu, nhìn về phía nàng.
Tử Hà tiên tử thu hồi ánh mắt, cũng nhìn về phía nàng, ngẩn người, nói:
- Làm sao vậy?
Lệnh Hồ Thanh Trúc không nói gì.
Tử Hà tiên tử chớp chớp mắt, nói:
- Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Ta cũng không phải hôn Phi Dương nhà ngươi.
Mặt trời mọc từ chân trời lộ ra một nửa hai má, nhuộm đỏ những đám mây đầy trời.
Lúc này, có người đột nhiên chỉ vào bầu trời nói:
- Nhìn kìa, người Bồng Lai Tiên Đảo đang đến.
Vừa nghe lời này, âm thanh ồn ào trên đỉnh núi nhất thời yên tĩnh.
Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lại.
Một con linh quy khổng lồ, đằng vân giá vụ, từ trên tầng mây cao xuất hiện, lập tức, chậm rãi đáp xuống nơi này.
Còn chưa tiếp cận, mọi người đã cảm nhận được một cỗ linh áp thật lớn đập vào mặt.
Linh Quy chậm rãi đáp xuống một bãi đất trống cách đó không xa.
Vài lão giả mặc lam bào, mang theo một đám thanh niên nam nữ, từ trong phòng ốc trên lưng Linh Quy đi ra, đáp xuống đất.
Lập tức, linh quy khổng lồ kia nhanh chóng thu nhỏ lại.
Bạch Y Sơn cùng bốn người ho đạo hảo hữu bên cạnh, lập tức ngừng nói chuyện với nhau, nghênh đón.
Lúc này, một nam tử trung niên mặc nho bào màu lam, lập tức từ trong đám người Bồng Lai Tiên Đảo đi ra, chắp tay cười nói với năm người:
- Bạch huynh, Chúc huynh, Trương huynh, Đường huynh, các ngươi đến rồi. Liên Tuyết tiên tử, thật không ngờ, hôm nay thế mà ngươi cũng đến.
Người này tên Tô Triết, là một trưởng lão của Bồng Lai Tiên Đảo, cũng là người tu luyện Nho đạo.
Bồng Lai Tiên Đảo thân ở ngoài biển, nơi đó còn lưu lại không ít văn khí.
Cho nên tốc độ tu luyện của hắn, từ trước đến giờ đều luôn nhanh nhất trong mấy người.
- Tô huynh!
Mấy người đều chắp tay chào hỏi.
Bạch Y Sơn cùng hắn hàn huyên vài câu, lại lập tức nghênh đón phía sau hắn, bái kiến lão giả lĩnh đội Bồng Lai Tiên Đảo lần này, đảo chủ Vô Hoa đảo Cổ Tầm.