- Nhưng cái gì?
Bốn người đều nghi hoặc nhìn hắn.
Bạch Y Sơn thở dài một tiếng, nói:
- Đối phương thật ra là thiên tài võ đạo, thậm chí là hồn đạo thiên tài, cho nên chỗ Bạch mỗ thực lực đơn bạc, làm sao không biết xấu hổ đi thu người ta làm đồ đệ. Văn vận Đại Viêm ta sớm đã hao hết, nếu Bạch mỗ mạnh mẽ để hắn cải tu Nho đạo, chẳng phải là hại hắn sao? Loại chuyện này, Bạch mỗ không làm được.
Bốn người vừa nghe, đều thở dài không thôi.
- Đáng tiếc, đáng tiếc...
- Thiên hạ văn vận thiếu thốn, văn khí thưa thớt, thế nhưng...
Lúc này, Liên Tuyết tiên tử đột nhiên lại hỏi:
- Bạch viện trưởng, thiếu niên kia cũng chỉ có một bài này thôi sao?
Bạch Y Sơn nói:
- Không, còn có mấy bài, đều là tác phẩm hay. Ít nhất Bạch mỗ cảm thấy, đều là trân phẩm tuyệt thế.
- Ồ?
Vừa nghe lời này, trong lòng bốn người chấn động, lập tức kích động.
- Bạch huynh, mau đọc! Mau đọc đi!
Ngay cả Liên Tuyết tiên tử, cũng nhịn không được thúc giục:
- Bạch viện trưởng, mau đọc đi.
Bạch Y Sơn nhìn nàng một cái, lúc này mới nói:
- Bạch mỗ đành đọc thêm một bài. Giai điệu của bài này hào phóng bi tráng, ý nghĩa vô cùng, đọc khiến cho người ta rung động, kinh ngạc không thôi.
Dứt lời, khí thế vừa ra, cao giọng đọc:
- Cổn cổn Trường Giang đông thệ thuỷ, Lãng hoa đào tận anh hùng.
Thị phi thành bại chuyển đầu không. Thanh sơn y cựu tại, Kỷ độ tịch dương hồng..... (*Lâm Giang Tiên – Dương Thận)
Vừa xong mấy câu này, văn khí trong cơ thể mấy người, giống như đột nhiên nổ vang một tiếng, thần hồn chấn động.
Âm thanh của Bạch Y Sơn gần trong gang tấc, lại giống như ở chân trời xa xôi.
Từng chữ viết, từng từ ngữ kia, giống như có một cỗ lực lượng thần bí, làm cho toàn bộ thần hồn bọn họ chấn động theo.
Những thứ lao nhanh mà đi kia như thể nó không phải là nước sông Trường Giang cuồn cuộn, mà lại là lịch sử vô tình.
Lịch sử thăng trầm, cuộc sống chìm nổi.
Sâu trong trong lòng bọn họ, tựa hồ đang vang lên từng tiếng thở dài tang thương, mà trong tiếng thở dài, tựa hồ lại có cái gì đó, đang tìm kiếm giá trị vĩnh hằng của sinh mệnh...
Bạch Y Sơn sớm đã đọc xong, nhưng ý thức thần hồn của mấy người, đều không biết bay về đâu.
Dường như đã trôi dạt trong dòng sông lịch sử cuồn cuộn, chảy theo dòng sông, nhìn lịch sử cuộc sống thăng trầm thay đổi...
Mấy người đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.
Sâu trong trong lòng Bạch Y Sơn cũng vang lên một loại cộng hưởng nào đó.
Trên thực tế, hắn đọc những bài thơ này cũng là tư tâm.
Thiếu niên kia là phu quân của bệ hạ, tất nhiên sẽ đứng về phía Đại Viêm, hơn nữa, quan hệ của hắn với vị Nguỵêt Dao cô nương kia tựa hồ cũng rất tốt, khẳng định sẽ không trơ mắt nhìn đối phương bị người của Phiêu Miểu Tiên Tông mang đi.
Cho nên, hắn tất nhiên đã đắc tội với Phiêu Miểu Tiên Tông.
Toàn bộ Đại Viêm, có lẽ cũng sẽ kết tử cừu với Phiêu Miểu Tiên Tông, hoặc là nói, đã kết thành.
Vì vậy, bài thơ này rất quan trọng tại thời điểm này.
Hắn hy vọng những bằng hữu Nho đạo này, có thể vì những bài thơ này, mà coi trọng thiếu niên ấy, cũng ôm một tia hy vọng, hy vọng vị Liên Tuyết tiên tử Cửu Thiên Dao Đài này có thể động tâm với thiếu niên kia.
Nếu vị Liên Tuyết tiên tử này có ý chiêu mộ nhân tài, đợi lát nữa đàm phán, đương nhiên sẽ giúp bọn họ nói chuyện.
Lời nói của tiên tử Cửu Thiên Dao Đài rất có trọng lượng.
Cho dù là đại tông như Phiêu Miểu Tiên Tông, cũng tuyệt đối không dám làm lơ.
Chỉ cần nàng bảo vệ thiếu niên kia, mọi chuyện đều có thể giải quyết.
Suy nghĩ đây, hắn lại nhìn bốn người một cái, nói:
- Thi từ của thiếu niên kia, cũng không chỉ có hai bài này. Chư vị nếu còn muốn nghe, Bạch mỗ sẽ đọc tiếp.
Vừa nghe lời này, bốn người vội vàng gấp gáp nói:
- Đọc, mau đọc!
- Dịch ngoại đoạn kiều biên, Tịch mịch khai vô chủ. Dĩ thị hoàng hôn độc tự sầu, Cánh trước phong hoà vũ..... (Mai – Bốc toán tử)
- Thiên chuỳ vạn kích xuất thâm san, Liệt hoả phần thiêu nhược đẳng nhàn. Phấn thân toái cốt toàn bất cố, Yếu lưu thanh bạch tại nhân gian.... (Thạch Hôi Ngâm (Vịnh đá vôi) – Vu Khiêm)
- Tiêm vân lộng xảo, Phi tinh truyền hận, Ngân Hán điều điều ám độ.
Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, Tiện thắng khước nhân gian vô số.... (Thước Kiều Tiên – Tần Quán)
- Hải thượng sinh minh nguyệt, Thiên nhai cộng thử thì.
Tình nhân oán dao dạ, Cánh tịch khởi tương ti (tư). Diệt chúc liên quang mãn, Phi y giác lộ ti. Bất kham doanh thủ tặng, Hoàn tẩm mộng giai kỳ.... (Vọng nguyệt hoài viễn (Ngắm trăng nhớ người xa) – Trương Cửu Linh)
Thân thể Liên Tuyết tiên tử đã run rẩy, hào quang trong đôi mắt lấp lánh, không thể tin được.
Ba người còn lại, hô hấp cũng ngưng trệ, khiếp sợ không thôi.
Văn khí trong cơ thể mấy người đều như thủy triều, mãnh liệt kích động không thôi.