Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2497 - Nho đạo thạc quả, thiếu niên thiên tài trong miệng Bạch Y Sơn (1)




Điều đáng nói là.

Lần trước ở di tích thượng cổ, Mã Trần Tử phái Hoa Sơn cùng đệ tử Lâm Nguyên, vẫn chưa xảy ra chuyện, thế nhưng an toàn trở về.

Lúc này, mấy ngươi có bối phận cao nhất ở các đại tông, đang vây quanh trước người Bạch Y Sơn cùng Trang Chi Nghiêm hàn huyên.

Tiếp theo, lại thấp giọng nói chuyện, hỏi tình huống lần này cùng Phiêu Miểu Tiên Tông đàm phán.

Thế hệ trẻ cũng tụ tập cùng một chỗ chào hỏi, giới thiệu lẫn nhau.

Lần này đến biên cảnh, các tông môn ngoại trừ cao tầng ra, còn mang theo đệ tử ưu tú nhất trong môn, chuẩn bị để bọn họ đi ra mở rộng kiến thức.

Lần đàm phán này đối với tông môn Đại Viêm mà nói, tuy rằng nguy cơ trùng trùng điệp điệp, nhưng cũng là cơ hội tốt để các đệ tử trẻ tuổi mở rộng tầm mắt và trưởng thành.

Hơn nữa, đây là vấn đề lớn liên quan đến số phận của đất nước.

Bọn họ thân là huyết mạch trẻ tuổi của Đại Viêm, đương nhiên nên sớm biết được những nguy cơ này cùng trách nhiệm của mình.

Như vậy, về sau mới có động lực cố gắng tu luyện.

Mặc kệ những tông môn này đã từng cạnh tranh nhau thế nào, nhưng lúc này đây, mọi người đương nhiên kiên định đứng chung một chỗ.

Thân là người Đại Viêm, đối mặt với ngoại địch, đương nhiên cùng sống cùng chết.

Họ phải đoàn kết chiến đấu cho chính mình và cho đất nước của họ.

- Bạch viện trưởng yên tâm, những mâu thuẫn nhỏ này của môn phái chúng ta, trước mặt quốc gia đại sự, không đáng nhắc tới. Lần này là đại nghĩa, là vì quốc gia mà chiến đấu, chúng ta tuy lực lượng ít ỏi, nhưng đều có một trái tim cháy bỏng thủ vệ lãnh thổ bảo vệ quốc gia.

- Lần này đến biên giới, chúng ta đều ôm quyết tâm hy sinh thân thể vì nước! Bọn họ chỉ cần dám đánh, chúng ta đương nhiên sẽ dám phản kích! Cho dù chết, cũng phải chết có cốt khí, tuyệt đối không làm chuyện bán đứng lợi ích quốc gia.

- A Di Đà Phật, Mã chưởng môn nói phải, nếu đối phương khinh người quá đáng, chúng ta đương nhiên không thể lui lại. Lợi ích quốc gia, trên hết thảy, thà làm ngọc vỡ, không là ngói lành.

- Thất phu nổi giận, máu bắn tung tóe! Chúng ta là người tu luyện thì có gì sợ? Vì nước vì dân, chúng ta đều không thể lùi bước.

Trước người Bạch Y Sơn, các đại tông chủ chưởng môn Đại Viêm, giọng nói phẫn nộ, cùng cừu địch căm hận.

Bạch Y Sơn vui mừng gật đầu, ôn tồn khuyên nhủ:

- Mọi người có thể một lòng nhiệt huyết, ở bên ngoài đoàn kết với nhau, Bạch mỗ vô cùng kính nể. Chỉ là chuyện có lẽ còn không tới được một bước kia, nếu người Bồng Lai Tiên Đảo cùng Cửu Thiên Dao Đài đều tới, chúng ta đương nhiên phải lấy hòa đàm làm chủ, tận lực tránh cho chuyện đổ máu phát sinh.

Lập tức hắn lại thở dài một tiếng:

- Dù sao, đối phương quả thực quá cường đại.

Lúc này, cách đó không xa đột nhiên một nam tử mặc nho bào màu xám đi ra, tươi cười đầy mặt nói:

- Bạch huynh, đã lâu không gặp.

Bạch Y Sơn nhìn thoáng qua, vẻ mặt kinh hỉ, chắp tay nói:

- Chúc huynh, không ngờ ngươi lại tới.

Nam tử mặc nho bào kia thở dài một hơi, nói:

- Đạo hữu Nho đạo chúng ta, người còn lại chỉ đếm trên đầu ngón tay, lần này Bạch huynh gặp nạn, Chúc mỗ há có thể không đến?

Bạch Y Sơn vội vàng nói lời cảm ơn, lập tức nghênh đón nói chuyện với nhau.

Lúc này, lại có hai nam tử khác mặc nho bào, khí chất nho nhã cười to đi tới.

Bốn người gặp mặt, đặc biệt vui vẻ.

- Trương huynh, lần trước Bạch mỗ rời đi, ngươi nói ngươi đang chấm bút được một bài viết tốt, hiện tại hẳn là đã hoàn thành rồi chứ? Vừa hay, Chúc huynh Đường huynh đều ở đây, Trương huynh mau lấy ra để cho ta xem thử.

- Ha ha, Trương huynh tự tin như thế, văn chương chắc chắn rất tốt. Nếu có thể dẫn động văn khí trong cơ thể chúng ta, nói không chừng Nho đạo ta còn có thể tái sinh.

Người nam nhân trung niên tên Trương Văn Nhược liên tục xua tay, thở dài nói:

- Không đề cập tới nữa, bài viết kia mấy ngày trước vừa rồi làm xong, ta đã dẫn dắt văn khí thử một chút, kết quả cái gì cũng không có phản ứng. Hai ngày nay ta lại nhìn một lần nữa, ai, chó má cũng không bằng.

Chúc Đình Viễn cười nói:

- Văn Nhược nói như vậy, chúng ta càng tò mò. Rốt cuộc không bằng chó má là như thế nào, chúng ta thật muốn nhìn một chút, mau lấy ra đi.

Trương Văn Nhược vội vàng từ chối nói:

- Không thể, quá mất mặt.

Lập tức lại vội vàng nhìn Bạch Y Sơn nói:

- Tại hạ ngược lại nghe nói, chỗ Bạch huynh làm vài bài thơ tinh diệu, hơn nữa đều tràn ra văn khí.

Vừa nghe lời này, Chúc Đình Viễn cùng một người trung niên khác tên là Đường Ngôn Chi, ánh mắt đều sáng ngời:

- Thật sao?

Bạch Y Sơn nhất thời cười khổ một tiếng, nói:

- Hổ thẹn, chỗ Bạch mỗ quả thật có mấy bài thơ từ, hơn nữa cũng đều vô cùng tinh diệu, đáng tiếc cũng không phải do Bạch mỗ làm, mà là do tài tử Đại Viêm ta làm.