Lạc Thanh Chu đành phải mở to mắt nói:
- Sư phụ, ta thật sự không hiểu rõ Nguyệt Dao cô nương, về phần quan hệ của ta với nàng...
Hắn thấy sư thúc đang dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm mình, chỉ đành nói:
- Cũng tạm, hết.
Tử Hà tiên tử nhíu mày nói:
- Cái gì gọi là cũng tạm? Tốt là tốt, không tốt là không tốt.
Lạc Thanh Chu nói.
- Tốt.
Tử Hà tiên tử híp mắt lại, nói:
- Tốt bao nhiêu? So với sư thúc nhà ngươi thì sao?
Lạc Thanh Chu đột nhiên nói:
- Đúng rồi sư phụ, đệ tử lần trước nhận được không ít thứ tốt ở tòa di tích thượng cổ kia, ngài hỗ trợ xem có tác dụng gì. Nếu ngài thích, có thể lấy đi dùng.
Dứt lời, lập tức lấy ra ba vật phẩm của ma tông từ trong túi trữ vật ra, ném qua.
Tử Hà tiên tử sửng sốt một chút, tiếp nhận trong tay, kinh ngạc nói:
- Ma khí thật nặng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt cũng ngưng trọng nói:
- Thiên Quỷ Ổ, Dẫn Hồn Địch, Câu Hồn Tác, đều là bảo vật ma tông.
Lạc Thanh Chu nói:
- Cây sáo kia có thể cho sư thúc.
Tử Hà tiên tử lườm hắn một cái, nói:
- Sư thúc nhà ngươi thích thổi tiêu, không phải sáo. Hơn nữa đây là vật ma tông, cẩn thận sư thúc nhà ngươi thổi ngươi một cái, hồn ngươi cũng không còn.
Lạc Thanh Chu không khỏi liếc mắt nhìn sư thúc xinh đẹp nhà mình một cái, trong lòng âm thầm nói: Mặc dù không phải vật ma tông, ta vẫn mất hồn như cũ.
Mấy người bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu ba kiện bảo vật ma tông này.
Lạc Thanh Chu thở phào nhẹ nhõm, trong lòng âm thầm tự hỏi, hiện tại có nên đi vào phòng thử linh dịch sau khi biến dị hay không.
Đúng lúc này, lối đi bên cạnh đột nhiên có một bóng rắng như tuyết đi ra, nhìn hắn nói:
- Ngươi qua đây.
Vừa nghe lời này, mấy đôi mắt đang nghiên cứu ba kiện bảo vật kia, cũng đều nhìn về phía nàng.
Nguyệt Dao thần sắc lạnh lùng, ngữ khí bình tĩnh nói:
- Ta có một số việc muốn hỏi ngươi.
Lạc Thanh Chu lập tức đứng dậy, đi về phía nàng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt cũng lập tức đứng lên nói:
- Trẫm có thể cùng đi không?
Nguyệt Dao nhìn nàng nói:
- Không được.
Nói xong, xoay người đi vào phòng.
Sắc mặt Nam Cung Hỏa Nguyệt trầm xuống.
Lạc Thanh Chu vội vàng thấp giọng nói:
- Bệ hạ, ta đi trước.
Nói xong, cũng vội vàng đi theo vào phòng.
Nguyệt tỷ tỷ rất ít khi chủ động tìm hắn, mỗi lần chỉ cần là chủ động tìm hắn, tuyệt đối là có chuyện rất quan trọng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt hừ lạnh một tiếng, lại ngồi xuống.
Nàng đương nhiên cũng biết, lúc này không phải là thời điểm hai người nói chuyện yêu đương, nữ nhân kia tìm hắn, khẳng định là có chuyện quan trọng.
Nhưng trước mặt người ngoài, phu quân nhà mình lại vào phòng nữ nhân khác, nàng cũng mất mặt mũi.
Tử Hà tiên tử nghi hoặc nói:
- Điện hạ, Phi Dương hình như rất nghe lời vị Nguyệt Dao cô nương kia, phải không?
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhất thời cười lạnh một tiếng, nói:
- Đâu chỉ nghe lời, người ta chỉ cần một ánh mắt, hắn liền điên cuồng dán qua. Ngươi là sư phụ của hắn, chẳng lẽ còn không rõ bản tính háo sắc của hắn?
Tử Hà tiên tử có chút xấu hổ, nói:
- Bệ hạ, ta thừa nhận, Phi Dương quả thực có chút háo sắc. Chẳng qua, hắn cũng là nhìn người, có một số nữ tử lớn lên xinh đẹp hơn nữa, hắn cũng không nhất định sẽ liếc mắt một cái. Nam nhân mà, đều là như thế, bệ hạ sau này cố gắng quản giáo hắn là được.
Nam Cung Hỏa Nguyệt hừ lạnh nói:
- Trẫm cũng không quản được hắn, cũng không dám quản hắn. Người ta bây giờ đã lã cao thủ Tông Sư, lại có Lăng Tiêu tông làm chỗ dựa vững chắc, trẫm nào có lá gan quản hắn.
Điều này cực kỳ giống như người đàn ông mang theo vợ trở về nhà mẹ đẻ của vợ, sau đó người đàn ông bắt đầu ủy khuất nói với trời đất với gia đình mẹ đẻ của vợ về sự ủy khuất của mình.
Tử Hà tiên tử lập tức nói:
- Nếu như là bởi vì chuyện háo sắc, bệ hạ cứ việc trừng phạt hắn, chúng ta nhất định sẽ giúp bệ hạ. Phải không, Thanh Trúc?
Nàng nhìn về phía sư muội bên cạnh.
Lệnh Hồ Thanh Trúc không trả lời, trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài, đứng ở bên ngoài.
Một bộ thanh y, nhẹ nhàng phiêu động trong gió.
Trong phòng.
Sau khi Lạc Thanh Chu vào phòng, liền đóng cửa phòng lại, hỏi:
- Nguyệt tỷ tỷ, có chuyện gì, cứ hỏi.
Nguyệt Dao đi tới trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài một cái, trầm ngâm một lát, mới nhìn về phía hắn nói:
- “Đạo Đức Kinh” lúc trước ngươi nói cho ta, có thể nói lại một lần nữa không?
Lạc Thanh Chu nghe vậy sửng sốt, lập tức nói:
- Đương nhiên có thể.
Nguyệt Dao nhìn hắn nói:
- Không bỏ sót một chữ nào.
Lạc Thanh Chu gật gật đầu, nói:
- Nguyệt tỷ tỷ yên tâm, khẳng định không bỏ sót một chữ nào.
Nói xong, hắn trước tiên cẩn thận nhớ lại trong đầu một lần, lúc này mới bắt đầu từ đầu từng câu từng chữ nói lên.