Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2471 - Văn nhân võ giả đệ nhất Đại Viêm! Tiến triển với Nguyệt tỷ tỷ (3)




Nguyệt Ảnh trầm mặc một chút, nhìn hắn nói:

- Ta cảm thấy, công tử rất thích hợp. Có muốn ta viết thư cho bệ hạ, để công tử làm nguyên soái không?

Lạc Thanh Chu cứng đờ một chút, vội vàng nói:

- Tại hạ chỉ là võ phu, tại hạ...

- Chỉ là võ phu sao?

Nguyệt Ảnh đột nhiên cắt ngang lời hắn, ánh mắt phức tạp nhìn hắn nói:

- Sao ta nghe Nguyệt Vũ nói, ngươi còn là tài tử?

Lạc Thanh Chu: - ...

Rất nhanh, mấy người trở về quân doanh.

Không ngừng có binh lính tiến vào trướng, bẩm báo tình hình chiến đấu phía trước.

Lạc Thanh Chu thấy không còn sớm, liền chắp tay cáo từ.

Nguyệt Ảnh yên lặng đưa hai người ra ngoài quân doanh.

Lạc Thanh Chu lại cáo từ sư tỷ.

Đao Linh đi tới trước người hắn, thấp giọng nói:

- Không gặp nhạc phụ cùng nhị ca?

Lạc Thanh Chu nói.

- Không gặp, không tiện lắm.

Nói xong, phất phất tay, dắt thiếu nữ bên cạnh rời đi.

Sau khi hai người đi tới sườn núi kia, lập tức gửi tin nhắn cho Long nhi.

Long nhi nhanh chóng bay ra từ rừng rậm phía trước.

Ba người không chút trì hoãn, lập tức ngồi phi thuyền, trở về kinh đô.

Bây giờ là buổi trưa.

Thời gian năm ngày, đã trôi qua một nửa.

Vẫn còn hai ngày rưỡi nữa.

Vào buổi tối ngày mai, bọn họ có thể trở về kinh thành, sau đó chỉ còn lại hai đêm một ngày.

Thời gian rất gấp.

Vì vậy...

Trên đường trở về, Lạc Thanh Chu không chỉ phải dùng yêu đan của Kim Cáp kia, còn phải tiếp tục cùng Long nhi tu luyện.

Không thể trực tiếp dùng yêu đan.

Nguyệt tỷ tỷ lấy yêu đan giúp hắn luyện chế một phen, mới trả lại cho hắn, sau đó liền rời khỏi phi thuyền, bay đến phía trước.

Trong khoang thuyền, chỉ còn lại hai người.

Lạc Thanh Chu không dám trì hoãn, lập tức phục dụng yêu đan, bắt đầu vận chuyển công pháp trong cơ thể.

Yêu đan vừa rồi vào cơ thể, từ đan điền liền dâng lên một cỗ khí lưu nóng rực.

Một lát sau.

Hắn mở mắt ra.

Lúc này, Long nhi ngồi bên cạnh, nhất thời run rẩy một chút, cắn cắn môi, yếu đuối nói:

- Công tử, Long nhi. Long nhi sợ ngươi...

Một đường đi nhanh.

Ban đêm, trời mưa nhẹ, bầu trời xám xịt.

Thỉnh thoảng có tiếng sấm vang lên.

Phi thuyền không dám bay quá cao, thấp dưới tầng mây, phập phồng, chậm rãi bay.

Bên trong mui thuyền, sợi dây đỏ rực buộc trên chân ngọc trắng như tuyết, đinh đinh vang lên không ngừng, kéo dài suốt quãng đường.

Rạng sáng.

Lạc Thanh Chu ở trong khoang thuyền nghỉ ngơi một lát, lấy ra bảo điệp đưa tin, xem xét tin nhắn phía trên.

Vừa rồi tu luyện được một lúc, bảo điệp đưa tin vang lên không ngừng.

Không ngờ có rất nhiều tin nhắn.

Nữ Đế gửi tới vài tin nhắn, ngoài khen hắn thiêu hủy được kho lương thực của đại quân Yêu tộc, còn chất vấn hắn ai đã chiếm giữ thân thể Hoa Cốt.

Lạc Thanh Chu thẳng thắn nói: [ Nguyệt tỷ tỷ ]

Sư phụ cũng gửi tin tức: [ Nhận được tin tức, tất cả tu sĩ tu vi Tông Sư cùng Phân Thần cảnh trở lên của ngũ đại tông môn chúng ta sẽ đi cùng người của triều đình, đàm phán với Phiêu Miểu Tiên Tông. Ngươi đến tông môn sớm một chút, lúc đó chúng ta cùng đi ].

Sư thúc cũng gửi tin nhắn: [ Ngày mai đến chứ? ]

Lạc Thanh Chu trả lời tin nhắn cho sư phụ trước: [ Được ]

Sau đó, lại trả lời tin nhắn cho sư thúc: [ Không, ta còn muốn bế quan tu luyện. Sư thúc, tu luyện cho thật tốt ]

Sau khi gửi tin nhắn.

Hắn nhìn ra ngoài, bầu trời âm u, vẫn còn mưa phùn.

Nguyệt tỷ tỷ cũng không biết đi đâu.

Hắn đứng dậy đi ra ngoài, nhìn xung quanh, đang muốn gửi tin nhắn cho Nguyệt tỷ tỷ thì bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn về phía trên mui thuyền.

Thiếu nữ mặc bạch y, đang đứng ở đó, lặng lẽ nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu sững sờ, cứng đờ một lát, sau đó hỏi:

- Ngươi trở về từ khi nào?

Thiếu nữ trên mui thuyền, vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên nói:

- Ta không có đi.

Lạc Thanh Chu: - ...

Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Im lặng một lúc.

Thân ảnh Lạc Thanh Chu chợt lóe lên, lướt lên mui thuyền, đứng trước mặt nàng.

Ánh mắt hai người chạm nhau, nàng xoay người, chuẩn bị đi xuống.

Thoáng chốc, Lạc Thanh Chu, ngăn cản đường đi của nàng, nói:

- Nguyệt tỷ tỷ, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?

Thiếu nữ dừng lại, ánh mắt lạnh lùng mà quyến rũ, một lần nữa nhìn về phía hắn.

Lạc Thanh Chu nhìn ánh mắt của nàng, dừng một chút, hắn nhẹ giọng hỏi:

- Ngươi gần đây còn tu luyện loại công pháp kia không?

Thiếu nữ nghe vậy, im lặng.

Lạc Thanh Chu chậm rãi vươn tay ra, cầm lấy bàn tay ngọc mềm mại như không xương của nàng, nhẹ giọng nói:

- Ta biết, một khi dừng lại, sẽ phí công nhọc sức, tất cả nỗ lực lúc trước đều uổng phí. Ta không dám mong đợi điều gì, cũng không dám hy vọng xa vời cái gì, Nguyệt tỷ tỷ thông minh hơn ta, tất nhiên biết nên lựa chọn như thế nào. Cho nên, ta cũng không có tư cách khuyên răn điều gì. Ta chỉ muốn nói với Nguyệt tỷ tỷ một điều là ta nhất định sẽ cố gắng tu luyện.