Vừa nghe lời này, ánh mắt Bạch Y Sơn và Nam Cung Hỏa Nguyệt đều cùng nhìn về phía hắn.
Lạc Thanh Chu nói:
- Nguyệt Dao cô nương là dân Đại Viêm chúng ta, nàng ra tay cũng là giúp chúng ta, đến lúc đó chúng ta có thể trơ mắt nhìn nàng bị mang đi sao?
Bạch Y Sơn trầm mặc một chút, nói:
- Đến lúc đàm phán, chúng ta sẽ cố gắng. Nhưng... Nguyệt Dao cô nương ký kết khế ước với Phiêu Miểu Tiên Tông, tam đại tiên tông đều biết, nếu như nàng thật sự vi phạm, chuyện này, khẳng định sẽ hơi khó giải quyết.
Lạc Thanh Chu không nói gì nữa, nắm tay trong tay áo chậm rãi nắm chặt.
Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên nói:
- Viện trưởng, đến lúc đó chỉ cần có thể bảo vệ Nguyệt Dao, những điều kiện khác, chúng ta đều có thể nhượng bộ một chút.
Bạch Y Sơn nhìn nàng một cái, gật đầu nói:
- Được.
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Bạch tiền bối, năm ngày sau đi biên cảnh đàm luận, vãn bối có thể cùng đi không?
Bạch Y Sơn gật gật đầu, nói:
- Đương nhiên có thể, Nguyệt Dao cô nương cũng sẽ đi.
- Đa tạ.
Lạc Thanh Chu cung kính nói lời cảm ơn.
Bạch Y Sơn trầm ngâm một chút, nhìn về phía thiếu nữ trước mắt, tựa hồ có chuyện muốn nói, lại có chút do dự.
Lạc Thanh Chu lập tức nói:
- Bạch tiền bối, ngài và bệ hạ nói chuyện, vãn bối cáo lui trước.
Hắn đang muốn rời đi, Nam Cung Hỏa Nguyệt cầm tay hắn, ánh mắt nhìn về phía trung niên trước mặt, nói:
- Viện trưởng, có chuyện gì, cứ nói, Phi Dương không phải người ngoài.
Bạch Y Sơn trầm mặc một chút, nói:
- Bạch mỗ muốn hỏi một chút, chuyện về linh quáng. Gần đây nguyên khí linh quáng dưới lòng đất Long hổ học viện, có chút dao động, không nồng đậm như lúc trước, điện hạ có đi xuống xem qua không, có phải linh quáng xảy ra vấn đề gì không?
Vừa nghe lời này.
Sắc mặt Nam Cung Hỏa Nguyệt lập tức trắng bệch, đột nhiên giống như một tiểu cô nương làm sai chuyện, chậm rãi cúi đầu, không dám nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu đương nhiên cũng biết là chuyện gì xảy ra, nghe vậy trong lòng lại có chút áy náy, lại vô cùng nặng nề.
Bạch Y Sơn nhìn hai người một cái, tựa hồ đột nhiên hiểu được cái gì, thần thái vẫn ôn hòa như trước:
- Không sao, Bạch mỗ chỉ thuận miệng hỏi một chút. Chuyện linh quáng, điện hạ làm chủ là được. Nếu tiên đế giao linh quáng cho điện hạ, đương nhiên biết điện hạ sẽ không cô phụ tín nhiệm của tiên đế, càng sẽ không phụ tín nhiệm của cả Đại Viêm.
Dừng một chút, hắn lại gật đầu, nói:
- Bệ hạ có thể quyết đoán quyết định như thế, đã rất tuyệt vời rồi. Vận mệnh của Đại Viêm, do điện hạ và người ưu tú hơn khống chế, thay đổi.
Rất tốt, rất tốt...
Nói xong, thân ảnh của hắn đã đi xa.
Dao Hoa Cung, thư phòng.
Say khi Nam Cung Hỏa Nguyệt trở về, thay một thân váy áo màu đỏ rực mỏng như lụa, dựa vào trên ghế mềm mại, nhắm mắt dưỡng thần.
Lạc Thanh Chu đứng ở một bên, tự suy ngẫm.
Thật lâu sau.
Nam Cung Hỏa Nguyệt mới mở hai mắt ra, lạnh lùng nhìn hắn nói:
- Sao ngươi quen biết Nguyệt Dao?
Lạc Thanh Chu bình tĩnh nói:
- Vô tình quen biết.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lạnh lùng nói:
- Ngươi và nàng quan hệ rất tốt?
Lạc Thanh Chu nói:
- Đúng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt yên lặng nhìn hắn, trầm mặc một hồi, nói:
- Nàng đã từng nói chuyện của trẫm cho ngươi không?
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, nói:
- Không có.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn chằm chằm biểu tình trên mặt hắn, ánh mắt lóe lên, lại nói:
- Theo trẫm biết, nàng từng là thánh nữ Phiêu Miểu Tiên Tông, bởi vì một số việc, mà cưỡng ép rời khỏi tông môn, trở về Đại Viêm. Nàng còn có một sư muội, cũng là người Đại Viêm, tên là... Nguyệt Linh, công pháp tu luyện cũng tương tự với trẫm, ngươi quen biết không?
Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:
- Hẳn là quen biết.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lạnh lùng nói:
- Quen biết là quen biết, không biết là không biết! Làm gì có vụ hẳn là?
Vẻ mặt Lạc Thanh Chu bình tĩnh nói:
- Thần chỉ biết nàng tên Tiểu Nguyệt, về phần có phải là Nguyệt Linh mà bệ hạ nói hay không, thần cũng không biết.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhướng mày lên.
- Ngươi chưa từng thấy chân thân của nàng?
Lạc Thanh Chu nói:
- Chưa từng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lại hỏi:
- Vậy ngươi có biết, nàng ở nơi nào không?
Dừng một chút, nàng lại nói.
- Trẫm chuẩn bị lôi kéo sư tỷ muội bọn họ lại đây, dốc sức vì trẫm.
Lạc Thanh Chu nói:
- Thần không biết.
Khóe miệng Nam Cung Hỏa Nguyệt khẽ giật giật một chút, lại nhìn chằm chằm hắn một lát, hai chân ngọc nâng lên, đặt ở trên giường, nói:
- Bóp chân cho trẫm.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, đi tới, ngồi xuống giường.
Nam Cung Hỏa Nguyệt thản nhiên nói:
- Vớ, cởi vớ ra.
Lạc Thanh Chu giúp nàng cởi bỏ vớ, sau đó cầm một chân ngọc trắng như tuyết xinh đẹp của nàng, nhẹ nhàng nắm lấy trong lòng bàn tay.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lại trầm mặc nhìn hắn một hồi, thu hồi ánh mắt, lấy ra bảo điệp đưa tin, lặng lẽ chụp trộm một tấm ảnh của hắn, gửi cho người nào đó.