Dù sao cũng là tu luyện ở phía dưới linh quáng chi tâm.
Nếu là người tu luyện bình thường, muốn gia tăng tiến độ Tông Sư hậu kỳ, chỉ sợ một năm mới có thể gia tăng hai ba điểm.
Chỉ ngắn ngủi năm ngày, hắn đã tăng thêm bốn điểm, đã vô cùng tốt rồi.
Lúc này, cửa đá đột nhiên mở ra.
Một thân ảnh xõa tung mái tóc dài, thân mặc lụa mỏng, trong tay cầm khăn mặt, đi vào, đi tới phía sau hắn, vươn đôi tay ngọc mảnh khảnh, giúp hắn chà xát thân thể.
Lạc Thanh Chu sửng sốt, quay đầu nhìn nàng, nói:
- Nguyệt Vũ cô nương, không cần.
Nguyệt Vũ cúi đầu, nghiêm túc giúp hắn xoa lưng, nhẹ giọng nói:
- Công tử không cần ngại, Nguyệt Vũ không phải người ngoài.
Nam Cung Hỏa Nguyệt mặc một bộ váy đỏ, đứng ở bên cạnh bồn tắm, vẻ mặt uy nghiêm nói:
- Nàng quả thực không phải người ngoài.
Lúc này bên ngoài, vừa rồi vào ban đêm.
Rạng sáng.
Trong hoàng cung yên tĩnh, đột nhiên vang lên tiếng chuông báo động dồn dập.
Đồng thời, bên ngoài truyền đến rất nhiều tiếng thét giận dữ của lính canh.
Từng cỗ trận pháp ba động, từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Trên vòng bảo hộ trận pháp trên bầu trời hoàng cung, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh màu xanh, lơ lửng giữa không trung, lạnh lùng nhìn xuống phía dưới.
- Có thích khách! Có thích khách.
Quân lính cùng ngự lâm quân, đều vội vàng chạy tới, kéo căng cung tên.
Quân tinh nhuệ, cũng đều bay lên nóc nhà, nghiêm trận chờ đợi.
Bên trong hoàng cung, đèn đuốc sáng trưng.
Thủ vệ và ngự lâm quân các nơi, cùng với một ít thái giám, đều cầm đuốc, tụ tập mà đến.
Trên bầu trời Vị Ương cung.
Một tầng hào quang trận pháp màu vàng nhàn nhạt, lóe ra không ngừng.
Trên màn hào quang, một nữ tử mặc quần áo màu lam, quần áo phiêu phiêu, mắt lạnh nhìn xuống đám người phía dưới, giống như đang nhìn một đám kiến hôi.
Đám đông đột nhiên tản ra.
Nữ đế Đại Viêm mặc một bộ váy áo đỏ rực từ Dao Hoa cung đi ra.
Nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trong mắt lóe lên hàn mang.
Nữ tử mặc váy xanh bên ngoài màn hào quang, sau khi nhìn thấy nàng, ánh mắt chợt lóe, lại nhìn về phía thiếu niên bên cạnh nàng.
- Đều lui ra đi.
Nam Cung Hỏa Nguyệt bình tĩnh, phân phó một câu về phía thủ lĩnh Ngự Lâm quân, lập tức quay đầu, nhìn về phía Lam Lăng của Phiêu Miểu Tiên Tông.
- Ngươi dám cùng ta lên gặp nàng không?
Lạc Thanh Chu không nói gì, trực tiếp ôm lấy eo nhỏ nhắn của nàng, ngự kiếm bay lên.
Ngự Lâm quân tụ tập ở phía dưới, thấy một màn này, trong lòng yên tâm một chút, liên tục lui đi.
Lão thái giám Lý Trung đứng trên nóc nhà, nhìn bóng dáng ngự kiếm của hai người bay lên không trung, ánh mắt phức tạp.
Sự hỗn loạn trong hoàng cung nhanh chóng bình tĩnh lại.
Lạc Thanh Chu mang theo Nữ Đế, bay lên bầu trời đêm, đi tới trước mặt nữ tử mặc áo lam kia.
Ánh mắt hai bên đều đang đánh giá đối phương.
Lam Lăng đột nhiên cười lạnh một tiếng, nhìn thiếu nữ uy nghiêm mà lạnh như băng trước mắt nói:
- Còn tưởng rằng ngươi đã ngủ rồi chứ, không ngờ trễ như vậy, còn đang bận rộn. Xem ra Nữ Đế ngươi, làm cũng thật vui.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lạnh lẽo nhìn nàng, vẫn chưa nói gì.
Lam Lăng cười khinh miệt, nói:
- Đừng khẩn trương, hôm nay ta chỉ tới một luồng phân hồn, đương nhiên không phải tới gây chuyện với ngươi. Ta chỉ đến để nói với ngươi, ngươi có một cơ hội cuối cùng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt châm chọc cười:
- Cơ hội cuối mà ngươi nói cũng thật nhiều.
Tia lạnh trong mắt Lam Lăng chợt lóe, nói:
- Phiêu Miểu Tiên Tông ta có tổng cộng tám người bị hại ở trong lãnh thổ Đại Viêm các ngươi, trong đó còn có một trưởng lão. Đồng thời, mấy kiện bảo vật của chúng ta cũng bị người của các ngươi cướp đi. Còn có, một luồng phân hồn của ta, cũng mất ở nơi này. Nếu như tính thêm số người bị hại ở di tích thượng cổ, vậy thì càng nhiều.
- Ngươi hẳn đã biết thực lực và phong cách làm việc của Phiêu Miểu Tiên Tông chúng ta, càng biết chúng ta coi trọng những người đó, nếu là quốc gia khác, bây giờ có lẽ đã bị nhổ tận gốc.
Nam Cung Hỏa Nguyệt cười lạnh nói:
- Lần đầu tiên nhìn thấy dạng người mặt dày vô sỉ như ngươi, các ngươi giết người khác thì được, nhưng lại không cho phép người khác giết người của các ngươi, phải không?
Lam Lăng cười nhạt, nói:
- Đương nhiên, vậy phải xem bọn họ có thực lực kia hay không, có dám gánh chịu hậu quả hay không. Hiển nhiên, ở trước mặt Phiêu Miểu Tiên Tông chúng ta, Đại Viêm nho nhỏ của các ngươi, không gánh nổi loại hậu quả này. Nếu ngươi đã làm điều đó, ngươi nên hiểu những gì sẽ xảy ra tiếp theo.
- Nam Cung Hỏa Nguyệt, hôm nay ta tới là nói cho ngươi, tông môn đã quyết định phái người đến thảo phạt các ngươi. Đến lúc đó đừng nói triều đình ngươi cùng ngươi, năm đại tông môn Đại Viêm, cùng với tất cả võ giả, chỉ sợ đều sẽ trả cái giá các ngươi không thể gánh nổi.