Du Ngư Ngư đứng ở cửa nói:
- Sở sư huynh, vậy chúng ta có thể đi tìm người của Bồng Lai Tiên Đảo và người của Cửu Thiên Dao Đài không? Nói cho họ biết những việc xấu mà Tư Không Vân đã làm. Bọn họ coi trọng Sở sư huynh như vậy, nhất định sẽ giúp Sở sư huynh.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, không nói gì.
Tử Hà tiên tử nhìn hắn một cái, nói:
- Phi Dương, ngươi sợ cầu xin bọn họ, vậy sẽ không thể nào từ chối yêu cầu của bọn họ, đúng không?
Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, nhìn về phía La Thường nói:
- La di, bây giờ ngươi còn có thể liên lạc với Lạc tiền bối không? Hỏi nàng thử, Tư Không Vân có bị thương hay không, còn có tu vi của hai đệ tử khác thế nào.
La Thường lập tức nói:
- Được, để ta hỏi.
Lạc Thanh Chu đi ra khỏi hang động nói:
- Chúng ta đi sơn cốc phía tây trước đi, nếu như có thể tự mình giải quyết, đương nhiên là tốt nhất. Nếu thật sự không có cách nào giải quyết, ta sẽ đi nhờ người.
Dừng một chút, trong mắt hắn hiện lên một tia lạnh lẽo, lại nói:
- Thật ra, nếu như chúng ta có thể tự mình giải quyết, vừa rồi có thể nhân cơ hội diệt trừ hắn, miễn cho hắn trở về gây sóng gió.
La Thường gửi tin nhắn xong, gật đầu nói:
- Đúng vậy. Nếu hắn còn sống trở về, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, nói không chừng đến lúc đó sẽ trực tiếp mang theo người đi Đại Viêm chúng ta. Nếu bây giờ hắn cũng bị thương, đây chính là một cơ hội tốt để diệt trừ tai họa.
Mấy người vừa thấp giọng nói chuyện, vừa bước nhanh về phía sơn cốc phía tây.
Lúc này, dị tượng giữa không trung càng ngày càng lớn.
Tám phía và trung tâm chôn lá cờ đều bị tìm ra, hơn nữa đều đã được thay đổi vị trí.
Bây giờ năm tiên tử của Cửu Thiên Dao Đài đang ở phía đông sơn cốc, chuẩn bị bắt tay vào đổi vị trí kim long.
Có lẽ chậm nhất ngày mai, trận pháp hẳn là có thể phá bỏ.
Lúc này, La Thường đột nhiên cầm bảo điệp đưa tin lên nói:
- Sư thúc tổ hồi âm.
Tử Hà tiên tử lập tức tiến lại gần xem.
- Sư thúc tổ nói, Tư Không Vân kia cũng bị thương, cùng bọn họ kịch chiến nhiều ngày, hẳn là không đủ bốn thành thực lực lúc trước. Hai đệ tử khác của Phiêu Miểu Tiên Tông đều là tu vi Tông Sư trung kỳ.
- Sư thúc tổ còn nói, mặc dù như vậy, chúng ta cũng không phải là đối thủ của Tư Không Vân, nên kêu chúng ta không cần quan tâm đến bọn họ...
La Thường đọc hết nội dung trong bảo điệp đưa tin ra.
Tử Hà tiên tử hơi nhíu mày nói:
- Thực lực không tới bốn thành, nhưng dù sao cũng là cao thủ Đại Tông Sư trung kỳ, lại có thanh bảo kiếm kia trong tay...
Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, nói:
- Hai tên đệ tử Tông Sư trung kỳ kia, mấy người chúng ta cộng lại, hẳn là có thể đối phó. Về phần Tư Không Vân kia...
La Thường lắc đầu nói:
- Không dễ đối phó, ngươi một kiếm ta một kiếm, cho dù mấy người chúng ta cùng lên, cũng không đánh lại được. Dù sao cũng là tu vi Đại Tông Sư, lại có bảo vật trong tay.
Oanh!
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên một tia sấm sét.
Trong lòng mấy người đều giật mình, ngẩng đầu nhìn lại.
Hào quang trận pháp trên không trung, đột nhiên bắt đầu lóe lên, phía trên sấm chớp ầm ầm, xuất hiện rất nhiều phù văn kim sắc, di chuyển rất nhanh.
Nhưng một lát sau, lại biến mất.
Mà lúc này, hào quang giữa không trung đột nhiên kêu rên một tiếng, mỏng đi rất nhiều.
- Trận pháp yếu đi! Hẳn sắp phá trận rồi.
La Thường vừa kinh hỉ, vừa lo lắng.
Lạc Thanh Chu nhìn lôi điện vừa xuất hiện trên màn hào quang, ý niệm trong đầu chợt lóe, đột nhiên đưa ra quyết định.
Mấy người rất nhanh đã đi tới phía tây sơn cốc, cẩn thận tìm kiếm.
- Nhìn kìa, hẳn là nơi đó.
La Thường đột nhiên chỉ vào sườn núi cách đó không xa.
Mấy người lập tức nhìn lại.
Cỏ cây ở nơi đó, héo rũ từng mảng lớn, trên mặt đất xuất hiện rất nhiều vũng bùn, khắp nơi đều là dấu vết chiến đấu.
Đồng thời, trong một bụi cỏ tươi tốt, từng làn khói và hơi thở dao động truyền ra.
Nơi đó có ẩn giấu một cửa hang.
La Thường không dám đi qua, lại lấy bảo điệp đưa tin ra, cẩn thận hỏi thăm vị trí cửa động một chút, lại cẩn thận miêu tả hiện trạng một lần.
Mà lúc này.
Trang Chi Nghiêm và Lạc Lăng đang trốn ở trong một hang động tối om.
Cửa động bố trí trận pháp và cơ quan.
Hai người đầy vết thương, mệt mỏi không chịu nổi, cũng không dám thả lỏng chút nào.
Bởi vì bên ngoài động, Tư Không Vân cùng hai tên đệ tử của hắn, lúc nào cũng có thể tiến vào.
Hai người đang nhanh chóng khôi phục thể lực.
Mà bên ngoài, Tư Không Vân và hai tên đệ tử của hắn, cũng đang nuốt đan dược, dần dần khôi phục.
Lúc này, Lạc Lăng lấy ra bảo điệp đưa tin, cúi đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức thay đổi.