Lập tức hắn lại nói:
- Các vị tiên tử hẳn là biết trong trận pháp Ngũ Hành bình thường, tương ứng hướng nào nhỉ?
Ngoại trừ Phấn Dư tiên tử ra, bốn nữ tử khác đều có chút hoang mang.
Họ thực sự không biết.
Ngoại trừ người chuyên nghiên cứu trận pháp, các nàng làm sao biết được mấy thứ này.
Phấn Dư tiên tử thấy hắn nói đến Ngũ Hành, thần sắc khẽ động, nói:
- Kim mộc thủy hỏa thổ, hỏa ứng với chính nam, thủy ứng với chính bắc, mộc ứng với chính đông, kim ứng với chính tây, thổ nằm ở trung ương...
Lạc Thanh Chu lập tức vuốt mông ngựa:
- Phấn Dư tiên tử tiên người đã đẹp tu vi đã cao, hơn nữa lại cực kỳ thông minh, lợi hại, lợi hại.
Trên mặt Phấn Dư tiên tử bỗng lộ ra vẻ mất tự nhiên, nói:
- Tiếp tục nói.
Lạc Thanh Chu tiếp tục nói:
- “Khảm”, “Ly”, “Chấn”, “Đoài”, phân biệt tương ứng với ngũ hành thủy, hỏa, mộc, kim, cũng chính là tương ứng với bốn phương chính bắc, chính nam, chính đông, chính tây... Tiên tử vừa rồi cũng nhìn thấy chữ lớn màu vàng trên bốn hướng này đều sai, cho nên việc chúng ta bây giờ phải làm, chính là chuyển bối chữ lớn này vào đúng vị trí, “Khảm” cùng “Ly”....
Trên sườn đồi.
Năm nữ tử Cửu Thiên Dao Đài, đều nín thở ngưng thần, nghiêm túc lắng nghe hắn giảng giải.
Và dưới sườn đồi.
Các tu luyện giả của tông môn nhìn thấy một màn này, đều lặng ngắt như tờ, ngay cả hô hấp cũng không dám lớn tiếng, sợ quấy rầy bọn họ.
Đồng thời, ánh mắt bọn họ nhìn về phía thiếu niên kia, trở nên rất phức tạp.
Có ghen tị, ghen tuông, tò mò, cũng có những suy nghĩ khác.
Có thể nói chuyện với tiên tử Cửu Thiên Dao Đài gần như vậy, đều làm cho bọn họ cảm thấy hâm mộ, chứ đừng nói là, hiện giờ năm tiên tử Cửu Thiên Dao Đài đang vây quanh hắn nghiêm túc lắng nghe hắn nói chuyện.
Trên mặt Tử Hà tiên tử tràn đầy tự hào.
Tuy nhiên, nàng vẫn còn một số lo lắng nhỏ và cảnh giác: Phi Dương nhà ta quá xuất sắc, có thể bị những tiểu yêu Cửu Thiên Dao Đài này… khụ khụ, tiểu tiên nữ bắt đi?
Phía sau La Thường, vẻ mặt Bạch Vi Nhi yên lặng nhìn sườn núi, trong con ngươi lạnh như băng mà thâm sâu, không nhìn ra những cảm xúc khác, nhưng sâu trong đôi mắt, dường như có ánh trăng lóe lên.
Lại qua một lát nữa.
Lạc Thanh Chu rốt cục cũng nói xong.
Lúc này, nữ tử váy tím bên cạnh đột nhiên mở miệng nói:
- Sao ngươi biết mình nói đúng? Nếu đột nhiên đổi sai, đại trận thượng cổ này đột nhiên khởi động, chúng ta chẳng phải đều sẽ táng thân ở đây sao?
Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng nói:
- Các vị tiên tử có thể đổi hai cái trước, xem hiệu quả. Đương nhiên, nếu như không tin tại hạ, vậy thì coi như hôm nay tại hạ chưa nói gì hết.
Nữ tử váy tím còn muốn nói chuyện, Phấn Dư tiên tử đột nhiên nói:
- Ta tin tưởng lời hắn nói.
Sau đó nàng lại nói:
- Chữ vàng ở những hướng khác thì sao?
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Tiên tử cứ đổi bốn chữ vàng trên bầu trời này trước, chờ làm xong xuôi, xem hiệu quả, tại hạ sẽ tiếp tục nói mấy chữ vàng còn lại. Theo tại hạ biết, để đổi mấy chữ vàng này cũng không dễ dàng gì, phía dưới mỗi nơi hẳn đều chôn trận kỳ và đồ để duy trì trận pháp, nhất định phải lấy chúng ra trước, đổi lại vị trí chính xác mới được. Nếu xảy ra sai lầm, vậy chẳng khác gì tiền mất tật mang.
Hắn đương nhiên không thể nói hết trong một lần.
Loại đại trận thượng cổ này, không thể nào phá giải chỉ trong chốc lát, ít nhất cũng cần đến mấy ngày.
Nếu hắn giao hết ra, vậy sẽ không còn bất kỳ giá trị lợi dụng nào nữa.
Như vậy an toàn của hắn và đám người sư phụ mấy ngày nay sẽ không được ai bảo kê.
Phấn Dư tiên tử tựa hồ cũng hiểu được ý nghĩ của hắn, trầm ngâm một chút, gật gật đầu, nói:
- Được, chúng ta phá bốn hướng này trước.
Lạc Thanh Chu không nói thêm nữa, chắp tay, chuẩn bị cáo từ rời đi.
Hắn còn muốn trở về tu luyện.
Chuyện kế tiếp, dùng tu vi của hắn, cũng không nhúng tay vào được, cũng không cần phải ở chỗ này làm người ta chú ý.
Hắn đang định xoay người chuẩn bị rời đi, Phấn Dư tiên tử đột nhiên nói:
- Chờ một chút.
Lạc Thanh Chu dừng bước, quay đầu nhìn nàng.
Lúc này, đám tu luyện giả dưới sườn núi, đột nhiên đều nín thở, mở to hai mắt.
Người Phấn Dư tiên tử của Cửu Thiên Dao Đài kia đột nhiên lấy bảo điệp đưa tin ra, chủ động vươn tới trước mặt thiếu niên kia.
- Nếu có câu hỏi khác, ta sẽ tìm ngươi.
Phấn Dư tiên tử thản nhiên nói.
Nàng đột nhiên suy nghĩ ngày đó, thiếu niên này lấy bảo điệp đưa tin ra, chủ động thêm nàng, lại bị nàng từ chối, sắc mặt bỗng có chút mất tự nhiên.
Cũng may, Lạc Thanh Chu không đề cập đến chuyện ngày đó, cũng không kiêu ngạo, thoải mái lấy bảo điệp đưa tin ra, nhẹ nhàng chạm vào bảo điệp đưa tin trong tay nàng, hơn nữa còn biểu hiện ra bộ dáng vừa mừng vừa lo nói:
- Đa tạ tiên tử.