Trên mặt Tử Hà tiên tử vẫn mang theo nụ cười tươi rói, vẫn bảo vệ Lạc Thanh Chu, ngăn ở phía trước hắn như cũ.
- Hừ!
La Thường không để ý tới nàng nữa, vòng eo nhỏ nhắn uốn éo, đi tới trước mộ kiếm, tiếp tục lựa chọn thần binh lợi khí bên trong.
Tử Hà tiên tử xoay người, trừng mắt nhìn đồ nhi nhà mình một cái, nói:
- Trêu chọc ai không trêu, ngươi lại đi trêu chọc Vi Nhi người ta. Sao, cảm thấy mị lực của mình quá lớn, những người khác không có niềm vui chinh phục, vì vậy muốn chinh phục một tiểu cô nương không có tình cảm?
Khóe miệng Lạc Thanh Chu co giật một chút, nói:
- Sư phụ hiểu lầm...
Tử Hà tiên tử lườm hắn một cái, nói:
- Nhìn bộ dáng gấp gáp của ngươi, vừa đi lên liền xin người ta thêm bạn tốt, kết quả người ta không để ý tới ngươi, ngươi lại vội vàng động tay động chân vào người ta. Đừng nói là nàng, cho dù là vi sư, cũng không thể nào đồng ý ngươi, gấp không thể nhịn, không có chút thành ý.
Lạc Thanh Chu: - ...
- Sư phụ, ngài đi chọn kiếm, đệ tử chuẩn bị đi sơn cốc bên kia xem thử, có thể tìm kiếm linh dược.
Lạc Thanh Chu nhận tội, quyết định rút lui.
Tử Hà tiên tử nhìn thoáng qua sơn cốc bên kia, nói:
- Vậy vi sư đi cùng ngươi, dù sao trong mộ kiếm này có thượng cổ cấm chế, vi sư cũng không dám đi vào chọn kiếm.
Lời vừa dứt lời.
Lão giả áo xám vừa rồi đột nhiên nói:
- Được rồi, lão phu đã có thể tạm thời khống chế tòa thượng cổ cấm chế này một chút. Mọi người lần lượt đi vào chọn kiếm, chỉ có một cơ hội, cho dù chọn sai, cũng sẽ không xúc động cấm chế. Nhưng ngàn vạn lần không thể tham lam, nếu chọn nhiều, chắc chắn sẽ bị cấm chế trừng phạt, sinh tử tự lo.
Vừa nghe lời này, mọi người đều trở nên kích động.
- Người này là Tôn trưởng lão Bồng Lai Tiên Đảo, nghe nói tinh thông các loại trận pháp, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền, không ngờ nhanh như vậy đã phá giải tòa thượng cổ cấm chế này.
- Quả nhiên không hổ là người của Tiên tông, lòng dạ thật rộng lớn, thế mà chủ động mời chúng ta đi vào chọn kiếm.
Lại có người cảnh giác.
- Không phải là muốn lấy chúng ta đi vào huyết tế, hoặc dò đường đấy chứ?
Lúc này.
Một tên thanh niên bên cạnh Tôn trưởng lão kia đột nhiên lóe lên, tiến vào mộ kiếm, nói:
- Sư phụ, để đệ tử đi chọn trước.
Dứt lời, hắn đưa tay cầm một thanh bảo kiếm mà mình đã nhắm từ sớm, dùng sức rút ra.
- Lên!
Thanh bảo kiếm cũ kĩ kia, đột nhiên vỡ nát, hóa thành mảnh vụn.
Thanh niên kia nhíu mày, nhưng vẫn chưa dừng lại, thân ảnh chợt lóe, ra khỏi mộ kiếm.
Quả nhiên, cấm chế không khởi động.
- Là thật!
Mọi người thấy vậy, lập tức yên lòng.
- Tôn tiền bối, đa tạ.
Lúc này, lại có một thân ảnh nhảy vào, nắm chắc một thanh trường đao, lại do dự, không dám lập tức rút ra.
Hắn lại chần chờ nhìn về phía đao khác bên cạnh.
Tử Hà tiên tử thấy vậy, lập tức kích động nói:
- Phi Dương, đi, chúng ta cũng đi chọn một phen, nói không chừng sẽ chọn được lợi khí tuyệt thế.
Dứt lời, nàng lập tức đi tới, đứng chung cùng một chỗ với đám La Thường.
Tất cả mọi người đều là thần sắc kích động mà do dự lựa chọn trong mộ kiếm, trong lòng yên lặng quyết định đợi lát nữa nên chọn cái nào.
Lạc Thanh Chu cũng đi tới, nhìn thoáng qua, cảm thấy hoa cả mắt.
Trên người hắn đã có Hắc Bạch Kiếm cùng Như Ý Hắc Côn, đều là thượng cổ lợi khí, căn bản không cần vũ khí khác.
Lúc này, tất cả mọi người đều vây quanh mộ kiếm chọn bảo vật, cũng không có người nào đi hái linh dược.
Cho nên, linh dược thượng cổ ẩn giấu trong sơn cốc này, chắc chắn đều còn ở đây.
Nếu đợi lát nữa chờ bọn họ chọn xong vũ khí, có lẽ đã đều sẽ đi dạo xung quanh, đến lúc đó, lấy thực lực của hắn, cho dù gặp được hai vị linh dược kia, cũng hái không được.
Suy nghĩ điều này.
Hắn không quấy rầy sư phụ nữa, lập tức lặng yên không một tiếng động rời đi.
- Phi Dương, ngươi giúp sư phụ chọn một kiện.
Tử Hà tiên tử cũng hoa cả mắt.
Tất cả vũ khí bên trong đều nát không chịu nổi, rỉ sét loang lổ, hoàn toàn không nhìn ra rốt cuộc món nào mới là thần binh lợi khí.
- Phi Dương?
Nàng đột nhiên quay đầu lại, phát hiện đồ nhi nhà mình đã không thấy đâu.
- Ha ha ha ha ha...
Đúng lúc này, trong mộ kiếm đột nhiên truyền đến một tiếng cười to.
Tử Hà tiên tử vội vàng nhìn lại.
Một tên nam tử trung niên mặc hắc bào, đứng ở trong mộ kiếm, trong tay nắm một thanh trường kiếm, vẻ mặt kích động hưng phấn.
Thanh trường kiếm đã được rút ra khỏi mặt đất.
Không chỉ không bị vỡ nát, hơn nữa đột nhiên hào quang chợt lóe, những vết nứt và vết rỉ sét trên thân kiếm đều biến mất, trong nháy mắt biến thành một thanh bảo kiếm mới tinh hàn quang lập loè!