Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2296 - Thầy trò đồng loạt mất hết mặt mũi! Nguyệt tỷ tỷ, ta biết là ngươi (3)




Tử Hà tiên tử nhìn hắn nói:

- Hai vị dược liệu này đều rất trân quý, cho nên khi La di lấy chiến lợi phẩm của ngươi, vi sư không ngăn cản.

Lạc Thanh Chu rất nhanh đã xem hết dược liệu trong nhẫn trữ vật, hơn nữa còn thấy được một vài vật liệu không nên xem.

Bên trong cũng không có hai vị linh dược hắn muốn.

Thể chất của hắn khác biệt, thân mang Lôi Linh Căn, cho nên cần thêm vài vị linh dược khác với linh dược luyện chế Hoá Nguyên Đan.

- Sư phụ, ngươi đã từng nghe nói Lôi Mộc Hoa ngàn năm và Kim Thiền Thảo chưa? Ta cần cả hai dược liệu đó.

Lạc Thanh Chu trực tiếp nói yêu cầu của mình.

Tử Hà tiên tử vừa nghe, ngạc nhiên nói:

- Lôi Mộc Hoa, Kim Thiền Thảo? Hai vị linh dược này đương nhiên đã nghe qua, nhưng giá trị của hai linh dược này không thấp, rất khó tìm kiếm. Tại sao ngươi...

Nàng đột nhiên tỉnh ngộ ra:

- Hai vị linh dược này đều có liên quan đến lôi điện, thì ra là như thế...

Lập tức lại nhíu mày nói:

- Có lẽ đã chỉ có tam đại tiên tông mới có thể lấy ra. Đáng tiếc, trên người vị Ngô chấp sự kia cũng không có.

Lạc Thanh Chu nói.

- Không sao, đệ tử từ từ tìm.

Ong!

Đúng lúc này, trong mộ kiếm kia, đột nhiên lại truyền đến một tiếng kiếm rên chói tai.

Đồng thời, một thân ảnh đột nhiên bay vào trong mộ kiếm, nắm chắc một thanh bảo kiếm trong đó, cười ha ha nói:

- Các ngươi cũng không dám! Để bổn tôn đến.

Lập tức hắn dùng sức nói:

- Lên!

Oanh!

Thanh bảo kiếm kia đột nhiên nổ tung thành mảnh nhỏ, trong nháy mắt đã xuyên thủng vòng hào quang hộ thể của hắn, trực tiếp làm nổ tung lồng ngực của hắn thành một cái lỗ lớn.

- A!

Hắn kêu thảm thiết một tiếng, ngã xuống đất.

Ngoài mộ kiếm, đột nhiên xuất hiện càng nhiều thân ảnh, tựa hồ còn có người muốn đi vào cứu hắn.

Bỗng “ong” một tiếng, trong mộ kiếm đột nhiên sáng lên mấy cái lôi điện, trong nháy mắt đã diệt sạch nhục thân và thần hồn của người nọ.

Những người bên ngoài mộ kiếm đều bị dọa không dám động đậy nữa.

Tử Hà tiên tử thấy một màn này, vội vàng nói:

- Đi, nhìn thử mấy người Ngư Ngư đang ở chỗ nào.

Hai người lập tức đi tới.

Bên kia mộ kiếm, không ngờ đã có đầy người đang đứng, ánh mắt sáng quắc nhìn binh khí bên trong, nhưng hình như đều bị một màn vừa rồi dọa sợ, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

- Bên trong có kiếm trận thượng cổ, nếu rút nhầm binh khí, có thể sẽ bị diệt sát đang chỗ...

Một lão giả nổi danh hiểu sâu về trận pháp ngưng trọng nói.

- Bên trong hẳn là có thần binh tuyệt thế, nhưng rất khó để biết là món nào. Lão phu đến nghiên cứu kỹ một chút...

Tử Hà tiên tử mang theo Lạc Thanh Chu, đi tới gần mộ kiếm, nhìn thoáng qua xung quanh, quả nhiên phát hiện Du Ngư Ngư đang đứng cùng sư đồ La Thường xem náo nhiệt.

Về phần thiếu nữ tên Bạch Vi Nhi kia, không biết đã đi đâu.

Hai người lập tức đi tới.

- Du Ngư Ngư, ngươi không sao chứ?

Tử Hà tiên tử đi tới gần, thân thiết hỏi.

Nha đầu này chính là ái đồ và là cháu gái ruột của Du Phong chủ, lão tổ cũng cực kỳ coi trọng, nếu xảy ra chuyện ở chỗ này, sau khi nàng trở về cũng không biết nên trả lời thế nào.

Du Ngư Ngư nhìn thấy hai người bọn họ, dĩ nhiên không có bất kỳ kinh ngạc nào, nói:

- Tông chủ, đệ tử không sao, ngài và Sở sư huynh ngủ xong chưa?

Tử Hà tiên tử sửng sốt: ???

La Thường cũng quay đầu, nhìn hai sư đồ bọn họ, vẻ mặt ái muội nói:

- Vừa rồi chúng ta đều rơi cùng một chỗ, sau khi tỉnh lại thấy ngươi ôm đồ nhi của ngươi, ngủ rất ngon, cho nên không có quấy rầy các ngươi, đành đi trước.

Tử Hà tiên tử nhất thời cứng đờ:

- Vậy… có bao nhiêu người nhìn thấy?

La Thường nhìn người ở trong mộ kiếm một vòng, nói:

- Mọi người ở đây đều nhìn thấy... Lão tổ ngươi còn nói, để cho bọn họ ngủ đi, thật vất vả mới ôm nhau ngủ một giấc ngon, không nên quấy rầy bọn họ.

Tử Hà tiên tử: - ...

Lạc Thanh Chu: - ...

- Đúng rồi, một đệ tử khác trong nhà ngươi đâu?

Hai má Tử Hà tiên tử nóng lên, vội vàng chuyển đề tài.

La Thường nhìn thoáng qua phía sau hai người bọn họ, nói:

- Không phải đi theo phía sau các ngươi sao? Vừa rồi hai người ôm nhau ngủ, nàng cũng ngủ trong bụi cỏ cách đó không xa.

Tử Hà tiên tử và Lạc Thanh Chu đều cứng đờ, cuống quít quay đầu nhìn lại.

Thiếu nữ mảnh khảnh mặc váy trắng, đang đeo mạng che mặt, ánh mắt lạnh như băng đứng ở phía sau bọn họ, nhìn về phía vũ khí trong mộ kiếm, yên tĩnh rất quỷ dị.

Con mắt lạnh như băng của nàng đột nhiên rơi vào trên một đoạn kiếm bị rỉ sét loang lổ trong mộ kiếm.

Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, lại quay đầu, nhìn về phía Lưu Ly.

Lưu Ly đang nhìn trong mộ kiếm tự hỏi, đột nhiên cảm nhận được ánh mắt của hắn, quay đầu, nhìn về phía hắn, thản nhiên cười:

- Sở sư huynh, lại nhìn ta làm gì?