Tư Không Vân phụ trách kiểm tra, nhìn hắn một cái, cười nói:
- Sở Phi Dương? Phu quân của Nữ đế Đại Viêm? Không tệ, không tệ, tuổi còn trẻ, đã đột phá Tông Sư cảnh, khó trách lại bị tiểu nha đầu kia nhìn trúng.
Dứt lời, lắc lắc ngọc thạch trong tay với hắn, nhẹ gật đầu, trên mặt không thấy rõ những cảm xúc khác.
Lạc Thanh Chu nhìn ánh mắt hắn một cái, lại nhìn về phía năm đệ tử phía sau hắn.
Khi hắn nói tên của mình, rõ ràng cảm nhận được khí tức trên người năm đệ tử này đều sinh ra một chút dao động, ánh mắt đều ẩn ý nhìn về phía hắn.
Lạc Thanh Chu vẫn chưa nhìn ra điều gì từ đôi mắt của bọn họ.
Nhưng hắn đột nhiên cảm thấy không thoải mái.
Nam Cung Hỏa Nguyệt đã nói, một vài thế lực của Phiêu Miểu Tiên Tông, ngấp nghé linh quáng và quân đội của Đại Viêm, Lam Lăng chỉ là người phát ngôn trong đó.
Những đệ tử này hình như cực kỳ để ý đến hắn, chẳng lẽ cũng là một trong những thế lực kia, đã tìm hiểu tin tức về hắn từ lâu?
Bằng không, lần này tới nhiều đệ tử môn phái như vậy, vì sao chỉ chú ý đến hắn?
Bây giờ là Du Ngư Ngư kiểm tra, nhưng ánh mắt của năm đệ tử kia, hình như vẫn còn nhìn chằm chằm sau lưng hắn.
Lạc Thanh Chu bình tĩnh đi về phía trước, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt sau lưng.
Trong lòng hắn trầm xuống.
Xem ra lần này tới đây không phải một quyết định tốt.
Nhưng nếu đã tới, hắn đương nhiên sẽ không lùi bước.
Tu vi của mấy tên đệ tử kia, hẳn cũng đều tầm Tông Sư, đợi lát nữa đến phiên bọn họ kiểm tra, hắn phải nhớ kỹ một chút.
Đến lúc đó tiến vào cấm địa thượng cổ, hắn quyết định chủ động xuất kích, xuống tay áp chế một người, thẩm vấn thử.
Lúc hắn đang âm thầm suy nghĩ.
Mấy người Tiên Vân Các cũng bắt đầu lần lượt kiểm tra.
Lạc Lăng chủ tu thần hồn, tu vi Hóa Thần Cảnh trung kỳ.
La Thường tu vi Phân Thần cảnh trung kỳ.
Lưu Ly có tu vi Đại Võ Sư hậu kỳ.
Mộng Y cũng có tu vi Đại Võ Sư hậu kỳ.
Về phần thiếu nữ tên Bạch Vi Nhi kia, không ngờ cũng là Phân Thần cảnh trung kỳ.
Ong.
Khi kiểm tra khí tức của Bạch Vi Nhi, ngọc thạch trong tay Tư Không Vân đột nhiên nhẹ rung động một chút.
Hắn đã kiểm tra nó cẩn thận và không thấy có gì bất thường.
Lại kiểm tra Bạch Vi Nhi lần nữa, vẫn là Phân Thần cảnh trung kỳ.
- Tuổi còn nhỏ, tu vi này đã sắp đuổi kịp Tông Chủ nhà ngươi, không tệ, không tệ.
Tư Không Vân nhìn thiếu nữ bạch y trước mặt, ánh mắt lóe lên, cười khen ngợi một câu.
Sau đó lại nói:
- Tiếp theo.
Phía sau vẫn còn một hàng dài, hắn không nghĩ nhiều.
Một thiếu nữ tuổi còn nhỏ mà thôi, hơn nữa thân phận trên lệnh bài không sai, lại là người do lão tổ Tiên Vân các mang đến, có thể có vấn đề gì.
Đương nhiên, thiên phú tu luyện này, quả thực hơi yêu nghiệt một chút.
Xem ra, Đại Viêm đã giấu không ít thứ tốt, nếu không cũng sẽ không thể nào đột nhiên xuất hiện nhiều đệ tử ưu tú như vậy.
Rất nhanh, đệ tử các môn phái khác đều kiểm tra xong.
Năm người Cửu Thiên Dao Đài không có kiểm tra, trực tiếp tiến vào thượng cổ cấm địa trước.
Tuy nhiên, không ai dám phản đối.
Tòa cấm địa thượng cổ này, vốn là người ta phát hiện, hơn nữa để mở ra tòa cấm địa thượng cổ này, cũng dựa vào người ta xuất lực.
Huống hồ người ta lần này chỉ tới năm người, đi trước cũng là chuyện nên làm.
- Đệ tử của Phiêu Miểu Tiên Tông xếp hàng xong, bắt đầu kiểm tra.
Tư Không Vân cầm ngọc thạch trong tay, cao giọng nói một câu.
Lạc Thanh Chu lập tức nín thở ngưng thần, ánh mắt sáng quắc nhìn.
Lúc này, bên tai đột nhiên truyền đến một cỗ khí tức ấm áp quen thuộc:
- Phi Dương, tu vi của vi sư mặc dù cao hơn ngươi, nhưng thân là một nữ tử yếu đuối, vẫn cần ngươi bảo vệ. Đợi lát nữa sau khi tiến vào, nhớ đi cùng vi sư, không nên chạy loạn. Bên trong không chỉ có trận pháp thượng cổ kinh khủng, có lẽ còn có một vài quái vật đáng sợ, vi sư sợ. Đương nhiên, còn có một vài tiểu yêu tinh thích câu người đoạt phách.
Lạc Thanh Chu không để ý sư phụ trêu chọc, tiếp tục nghiêm túc nhìn phía trước.
- Là sư thúc nhà ngươi dặn dò vi sư, để vi sư trông chừng ngươi...
Tử Hà tiên tử lại thêm một câu, ánh mắt cũng đi theo ánh mắt của hắn, nhìn về phía đệ tử Phiêu Miểu Tiên Tông phía trước.
- Tử Hà, đợi lát nữa chúng ta cùng đi.
Lúc này, La Thường đột nhiên đi tới, thân thiết kéo tay nàng.
Tử Hà tiên tử cười nói:
- Có La di bảo vệ, đương nhiên là tốt nhất.
Ánh mắt La Thường chợt lóe, nhìn người nào đó bên cạnh nàng một cái, thấp giọng nói:
- Nghe nói, ái đồ nhà ngươi cực kỳ am hiểu phá trận? Cho dù là thượng cổ trận pháp, hắn cũng có thể tới đi lui tự nhiên?
Vừa nghe lời này, ánh mắt Tử Hà trầm xuống, trên mặt vẫn duy trì vẻ tươi cười như trước:
- La di nghe ai nói?