Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2238 - Nữ Hoàng mời nhị tiểu thư, ba nữ tử sửa chữa luật hôn nhân (1)




Nam Cung Tuyết Y đặt bình hoa xuống, nắm tay nàng, đi vào trong phòng.

Lạc Thanh Chu xuống hành lang dài.

Xuyên qua một cánh cửa tròn, một mùi hoa nhàn nhạt xông vào mũi.

Trên bãi cỏ trống trải trong vườn.

Thiếu nữ cao gầy mặc bạch y, buộc tóc đuôi ngựa, tay cầm một cây roi dài màu đen, đang luyện roi.

Dưới ánh mặt trời đỏ cam.

Trên gương mặt xinh đẹp của nàng tràn ngập mồ hôi trong suốt, mấy sợi tóc đã bị mồ hôi thấm ướt từ lâu, dính vào trên má.

Trong lúc nàng nhẹ nhàng di chuyển, đuôi ngựa phía sau vui vẻ nhảy lên, bên hông nhỏ nhắn nắm chặt, dải ruy băng màu đen phiêu phiêu bay múa. Phía trên quần áo trắng như tuyết bao bọc chặt chẽ đỉnh núi, cùng vòng eo mảnh khảnh và phía sau vểnh lên, tạo thành một đường cong động lòng người.

Khi đôi chân thon dài thẳng tắp nâng lên, làn váy đen như cánh hoa nở rộ.

Nàng ấy vẫn quyến rũ như vậy.

Chỉ là trên gương mặt xinh đẹp kia, tựa hồ đã không còn vẻ hào sảng và ngạo khí như trước, mà là thêm một phần nghiêm trang và kiên nghị.

Lạc Thanh Chu đứng trên cây đại thụ, yên lặng nhìn.

Bạch!

Một lát sau.

Bóng roi bay đầy trời, đột nhiên tập trung lại bay tới phía hắn.

Đôi chân Lạc Thanh Chu không nhúc nhích.

Hắn chỉ nhẹ nhàng nghiêng thân thể một cái, tránh đi.

Nam Cung Mỹ Kiêu nắm trường tiên, đứng ở trước mặt hắn, bộ ngực phập phồng phía trước, tóc mai nhẹ nhàng phiêu động, mặt không chút thay đổi nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu cũng yên lặng nhìn nàng.

Một lúc lâu sau.

Nam Cung Mỹ Kiêu hừ lạnh một tiếng, nói:

- Sao lại không nói lời nào? Cảm thấy ta giống chó nhà có tang không?

Lạc Thanh Chu đến gần nàng, vươn tay, muốn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.

Nàng đột nhiên tránh đi, trong mắt đột nhiên tràn ngập nước mắt.

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:

- Quận chúa, nếu ngươi ở chỗ này không quen, vậy chuyển đến Tần phủ đi. Người trong Tần phủ, đều sẽ hoan nghênh ngươi.

Trong đôi mắt tràn ngập nước Nam Cung Mỹ Kiêu, cười lạnh nói:

- Đều sẽ hoan nghênh ta? Hay đang thương hại cho ta?

Lạc Thanh Chu không nói gì nữa.

Hắn biết tâm tình của nàng lúc này, cho nên dù nàng nói gì, hắn đều sẽ cho nàng phát tiết.

Nước mắt Nam Cung Mỹ Kiêu lăn xuống.

- Từ khi Tần gia các ngươi có quan hệ mật thiết với trưởng công chúa, phụ vương đã nói với ta rất nhiều lần, Vương phủ không thể xen vào. Thẳng đến sau khi trưởng công chúa đăng cơ, phụ vương vẫn nói như vậy, hắn vốn hy vọng chúng ta có thể đứng trung lập giống các Vương phủ khác, dù sao trưởng công chúa cũng là nữ nhi... Nhưng, bởi vì ta...

Nàng rơi nước mắt, nghẹn ngào nói:

- Lạc Thanh Chu, ngươi biết không? Trước khi trưởng công chúa thành thân, nàng gọi ta đến cung, nói cho ta biết, có thể để ta cùng gả cho phu quân của nàng... Ta không muốn làm hồi môn, không đáp ứng, nhưng trong lòng lại rất mâu thuẫn... Sau khi nàng ấy lên ngôi, nàng ấy lại nói những lời này với ta một lần nữa, và nàng ấy nói với ta rằng nàng ấy đã biết danh tính của ngươi... Ta biết, lại do dự, về sau sẽ không còn cơ hội nữa... Cho nên ta hạ quyết tâm, sau đó đi nói cho phụ vương và mẫu thân, nói ta thích ngươi, muốn gả cho ngươi...

Nói đến đây, nàng ngồi xổm trên mặt đất, lau nước mắt:

- Phụ vương và mẫu thân thương lượng một đêm, ngày hôm sau, phụ vương liền đi lên triều, sau đó dốc toàn lực trợ giúp trưởng công chúa, lôi kéo chư hầu vương khác... Sau đó, liền xảy ra chuyện như vậy...

- Là ta, là ta hại chết ông ấy...

Cuối cùng, nàng bật khóc.

Lạc Thanh Chu ngồi xổm trước mặt nàng, ôm nàng vào lòng.

- Oa...

Tiếng khóc kéo dài nhất thời dài.

Dần dần, nàng không còn sức lực, dựa vào lòng hắn, im lặng lại.

Lại qua một lúc lâu.

Nàng nhẹ giọng mở miệng nói:

- Ta không trách ngươi... Mẫu thân nói với ta, phụ vương cũng cho rằng, trưởng công chúa là ứng cử viên thích hợp nhất, ngoại trừ thân là nữ nhi. Phụ vương trong lòng là tán thành trưởng công chúa, chỉ là sợ hổ thẹn với tiên đế tổ tiên, cho nên mới luôn do dự.

- Ta là nữ nhi của ông ấy, ông ấy vì ta mà hạ quyết tâm, mẫu thân nói, ông ấy rất tự hào. Mẫu thân còn nói, nhìn thấy ngươi bày ra mưu kế cho trưởng công chúa, phụ vương rất kích động, nói với mẫu thân lần này trưởng công chúa chắc chắn có thể thắng lợi...

- Phụ vương còn khen ngươi, nói ngươi là thiên tài...

Nói đến đây, nàng đột nhiên lại cười ra tiếng:

- Đáng tiếc phụ vương không biết, thiên tài hắn khen ngợi, thật ra chính là người mà ta luôn nói với hắn, không phải Sở Phi Dương, ta không gả... Nếu Phụ vương biết, hai thiên tài thật ra chính là một người, không biết sẽ có biểu tình gì... Hắn lúc ấy chắc chắn sẽ tự hào và hạnh phúc cho ta.

Nàng dựa vào lòng hắn, cười nói chuyện, nước mắt lại lặng lẽ chảy xuôi.

- Thanh Chu ca ca, bây giờ ta có thể gọi ngươi là Thanh Chu ca ca không?