Lại ở trong chăn ôm nhau tán gẫu trong chốc lát, âm thanh Tần nhị tiểu thư càng ngày càng nhỏ, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Mấy ngày nay hắn không trở về, Tần nhị tiểu thư chắc chắn rất lo lắng.
Nam Quốc Quận Vương phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, có lẽ đã nàng cũng đang lo lắng cho hai vị quận chúa kia.
Lại thêm việc nàng muốn nhanh chóng viết chuyện xưa ra, để cho Tuyết Y quận chúa xem.
Vì vậy, chắc chắn sẽ rất mệt mỏi.
Lạc Thanh Chu lại ôm nàng nằm trong chốc lát, mới lặng yên không một tiếng động xuống giường, ra khỏi phòng, đi đến phòng Tiểu Điệp cách vách.
Hắn ở dưới lòng đất hoàng cung tu luyện suốt ba ngày.
Hơn nữa trong cơ thể hấp thu quá nhiều nguyên khí, khó tránh khỏi sẽ khiến phương diện kia của hắn mạnh mẽ hơn.
Két...
Cửa phòng quả nhiên không khoá.
Đầu giường, đốt nến đỏ.
Trên giường, rèm che lấp, mông lung.
Hai tiểu nha đầu nghe được âm thanh, đều thò đầu ra khỏi chăn, ngẩng đầu nhìn hắn, lập tức lại rụt trở về trong chăn.
Cạnh gường êm đặt ngay ngắn váy áo, đồ lót vân vân.
Một đôi tất màu hồng và một đôi tất màu vàng nhạt cũng được tháo ra gọn gàng, đặt sang một bên.
Lạc Thanh Chu “khụ khụ” một tiếng, đóng cửa phòng lại.
- Ngao ô ——-.
Sói đói nhào tới thức ăn.
- A...
Con cừu hét lên trong sợ hãi.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng trong vắt.
Một hồi ân ái, lượt bớt tám vạn chữ.
Mặc dù không đến mức vui vẻ đầm đìa, nhưng cũng đặc sắc, có một hương vị khác nhau.
Ngay cả nữ đế cũng không được.
Huống chi là hai tiểu nha đầu nhu nhược.
Hơn nữa, hắn còn chưa tung hết khả năng của mình.
Có thời gian vẫn nên đi tìm sư thúc thì hơn.
Nhìn hai tiểu nha đầu mệt mỏi ngủ, hắn vẫn chưa thần hồn xuất khiếu, trực tiếp dùng bản thể ra cửa.
Tất nhiên rồi.
Trước khi ra khỏi cửa, hắn vẫn cẩn thận quan sát tình huống bốn phía.
Không có gì bất thường.
Trong phủ yên tĩnh không tiếng động, tất cả mọi người đều yên tĩnh tiến vào mộng đẹp.
Tất nhiên, có những người vẫn đang cố gắng.
Trong tiểu viện, bánh bao nhỏ mặc áo lam, vẫn khắc khổ luyện phi đao như trước.
Nhìn độ chuẩn xác và khí tức phát ra, nội lực tăng trưởng cũng không tệ lắm.
Vì vậy, hắn cảm thấy thoải mái hơn.
Hắn rời đi trực tiếp từ lòng đất.
Khi đến bờ Đông hồ, hắn bước ra khỏi lòng đất, đứng trên cây cầu gãy chờ đợi.
Gió đêm thổi tới, mang theo cái lạnh của nước mùa đông.
Nhưng gió lạnh đó chỉ chạm vào da thịt của hắn một chút, đã bị kình phong hộ thể quấy nát, xua tan hoàn toàn.
Đang chờ đợi, bảo điệp đưa tin trên người đột nhiên rung lên.
Không phải Nguyệt tỷ tỷ không đến đấy chứ?
Hắn lập tức lấy bảo điệp đưa tin ra, không ngờ là tin Tiểu Nguyệt gửi tới.
[ Ca ca tốt, nhớ muội muội không? Muội muội rất nhớ ngươi, tối nay có thể đi tìm ca ca không? 】
Lạc Thanh Chu dừng một lát, trả lời: [ Tối nay ta có việc ]
Tiểu Nguyệt: [ Ca ca, tối nay có việc gì vậy? Là muốn hẹn hò với sư tỷ sao? Hay là muốn ở nhà cùng nương tử ngươi? 】
Lạc Thanh Chu: [ Muốn tu luyện ]
Tiểu Nguyệt: [ Ca ca tốt, muội muội có thể cùng ngươi tu luyện nha. Lần trước muội muội cùng ngươi tu luyện, hưởng lợi không nhỏ, ca ca cũng có được linh hỏa của muội muội, ca ca chẳng lẽ không muốn sao? 】
Lạc Thanh Chu đành phải nói: [ Chờ có thời gian đi ]
Tiểu Nguyệt: [ Hừ! 】
Lạc Thanh Chu lập tức có chút lo lắng: [ Qua mấy ngày đi, mấy ngày gần đây, ta thật sự hơi bận ]
Tiểu Nguyệt: [ Ca ca không thể lừa muội muội nha]
Lạc Thanh Chu đang muốn trả lời ‘Không dám’, suy nghĩ một chút, lại trả lời: [ Ừm, sẽ không 】
Tiểu Nguyệt: [ Ca ca, muội muội yêu ngươi 】
Lạc Thanh Chu không dám nói nữa.
Đang suy nghĩ lung tung, Long nhi đột nhiên từ trong nước xuất hiện, nói:
- Công tử, mau tiến vào, tỷ tỷ đã đến từ lâu rồi.
Lạc Thanh Chu vừa nghe, vội vàng cất bảo điệp đưa tin, đi vào trong nước.
- A, hôm nay là bản thể của công tử đến.
Long Nhi kinh ngạc nói.
Lạc Thanh Chu nhỏ giọng hỏi:
- Long nhi, Nguyệt tỷ tỷ tối hôm qua và đêm hôm trước có từng tới không?
Long Nhi nói.
- Không có.
Sau đó nàng lại nói:
- Có lẽ tới rồi, Long nhi cũng không biết, Long nhi ở Long cung tu luyện.
Lạc Thanh Chu không nói gì nữa.
Chẳng lẽ hắn không trả lời, cho nên Nguyệt tỷ tỷ cũng không tới?
Hai người rất nhanh đã tiến vào Long cung.
Long nhi trực tiếp mang theo hắn vào thạch thất luyện đan lần trước.
Trong một góc ở thạch thất.
Trên mặt đất cháy hỏa diễm màu đỏ thẫm, trên ngọn lửa đặt một dược đỉnh đen kịt như mực.
Một thân ảnh xanh nhạt đang yên tĩnh đứng ở nơi đó, toàn thân bị vầng sáng bao bọc.
Mông lung, không thấy rõ khuôn mặt.
Thậm chí ngay cả dáng người, cũng không rõ ràng.
Lạc Thanh Chu vội vàng đi qua, ngửi được một cỗ khí tức quen thuộc, trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác thân thiết, nhẹ giọng nói:
- Nguyệt tỷ tỷ.