Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2231 - Lời mời chủ động và chơi xấu của đại tiểu thư (2)




- Cô gia, Thiền Thiền nói nàng muốn gặp ngươi.

Trong phòng yên tĩnh một chút.

Tần nhị tiểu thư vội vàng thấp giọng nói:

- Thanh Chu ca ca, mau đi đi, ngươi đã ba ngày không thấy Thiền Thiền rồi.

Lạc Thanh Chu vội vàng đi ra ngoài.

Lúc đi ngang qua phòng khách, thấy Tiểu Điệp cầm kim chỉ đứng lên, hắn lại vội vàng đi qua hôn cái miệng nhỏ nhắn của nàng một cái, thấp giọng nói:

- Buổi tối đừng khóa cửa phòng, ở trong phòng cùng Thu nhi chờ đi.

Tiểu Điệp lập tức đỏ mặt.

Còn chưa kịp nói chuyện, Lạc Thanh Chu đã đi ra ngoài.

Sau khi Bách Linh nhìn thấy hắn, không dám đi cùng hắn, lập tức đi trước một bước ra khỏi tiểu viện, như một con nai nhỏ linh hoạt, nhảy ra khỏi lan can, xoay người, liền biến mất không thấy.

Thu nhi ở trong phòng nhìn một màn này, thấp giọng nói:

- Tiểu thư, hiện tại nô tỳ cuối cùng cũng đã biết, Bách Linh tỷ tỷ vì sao lại sợ cô gia như vậy.

Tần nhị tiểu thư cười cười, ý vị thâm trường nói:

- Ngươi biết, nhưng chưa chắc đã đúng. Thanh Chu ca ca dù lợi hại, nhưng cũng không đến mức sẽ khiến người trong nhà sợ hãi vì thực lực của hắn.

Thu Nhi giật mình, đột nhiên loé lên một ý nghĩ:

- Chẳng lẽ Bách Linh tỷ tỷ... Cũng thích cô gia?

Tần nhị tiểu thư cười nói:

- Trong Tần phủ này, ai mà không thích chứ?

Sau đó nàng lại nói:

- Cũng không chỉ Tần phủ nha.

Thu Nhi: - ...

Lạc Thanh Chu đi tới Linh Thiền Nguyệt cung.

Bách Linh nhảy lên hành lang, cánh hoa trong tay theo làn váy nàng bay múa đánh vài vòng, rơi xuống.

Trên mặt nàng lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào, giòn tan nói:

- Cô gia, chúng ta nói trước đi, ngươi tối nay không được khi dễ Tiểu Bách Linh nha.

Lạc Thanh Chu nghe vậy, lập tức dừng bước, nói:

- Ngươi vừa rồi lừa ta?

Bách Linh chớp chớp đôi mắt to ngây thơ nói:

- Không có, Thiền Thiền nhớ cô gia. Thiền Thiền ba ngày không gặp cô gia, hôm nay ban ngày ngủ, còn nói mớ về cô gia đấy.

Nói xong, nàng đột nhiên học theo giọng nói của Thiền Thiền, gần như giống nhau như đúc:

- Đừng... Thanh Chu, ca ca... Thiền Thiền bẩn...

Lạc Thanh Chu: - ...

Bách Linh đang muốn tiếp tục nói thì đột nhiên phát hiện phía sau lặng yên không một tiếng động đứng một người, cuống quít co rụt cổ, ngậm miệng chui vào trong phòng.

Lạc Thanh Chu nhìn thiếu nữ xuất hiện ở cửa.

Hạ Thiền mặc một bộ quần áo màu xanh lá cây, trong tay cầm kiếm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nói:

- Bách Linh, nói bậy... Ta, ta không nói...

Lạc Thanh Chu đi qua, nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng, nói:

- Ta biết. Nha đầu kia có lẽ lần trước nghe lén chúng ta...

Không đợi hắn nói xong, Hạ Thiền lập tức thoát khỏi tay hắn, xoay người chạy vào trong phòng, trốn đi.

Lạc Thanh Chu đi theo vào trong phòng, phát hiện nàng không ngờ lại chạy vào phòng Tần đại tiểu thư.

Đang do dự, Bách Linh đột nhiên từ phòng Tần đại tiểu thư thò đầu ra, giòn tan nói:

- Cô gia, mau vào đi, bên trong rất ấm áp.

Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, đang muốn chạy trốn thì trong phòng đột nhiên truyền đến một âm thanh lạnh như băng:

- Tiến vào.

Lạc Thanh Chu cứng đờ một chút, đành phải kiên trì đi vào.

Bách Linh hì hì cười nói:

- Vẫn là tiểu thư lợi hại, cô gia chỉ nghe lời tiểu thư, không để ý tới người ta.

Trong phòng.

Tần đại tiểu thư mặc một bộ bạch y trắng như tuyết, xinh đẹp như tranh vẽ ngồi ở trên giường, cúi đầu nhìn bàn cờ trước mặt.

Trên dung nhan tuyệt mỹ không tỳ vết kia, vẫn trong trẻo như tuyết, khiến cho người ta không dám tới gần.

Lạc Thanh Chu vào phòng, không dám nhìn nhiều, hơi cúi đầu nói:

- Đại tiểu thư có phân phó gì không?

Tần đại tiểu thư yên tĩnh nhìn bàn cờ một hồi, mới vươn ngón tay ngọc nhỏ nhắn trắng như ngọc ra, chậm rãi thu quân cờ phía trên, âm trầm nói:

- Biết chơi cờ không?

Lạc Thanh Chu chần chờ một chút, nói:

- Không.

Tần đại tiểu thư ngẩng đầu, nhìn hắn.

Hạ Thiền đứng ở trong góc, đột nhiên mở miệng nói:

- Lừa gạt, lừa đảo.

Lạc Thanh Chu: - ...

Hắn đành phải nói:

- Không phải rất tốt, chỉ biết một chút da lông mà thôi.

Bách Linh ở bên cạnh hừ một tiếng nói:

- Cô gia có lá gan thật lớn, thậm chí ngay cả tiểu thư cũng dám lừa gạt, hừ. Lát nữa tiểu thư nhất định phải trừng phạt hắn.

Lạc Thanh Chu không dám lên tiếng nữa.

Tần đại tiểu thư lại im lặng một lát, nói:

- Thắng, ngươi có thể rời đi.

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn về phía nàng, nói:

- Nếu thua thì sao?

Bách Linh lập tức tiếp lời:

- Hừ, nếu cô gia thua, đêm nay đừng hòng đi! Quyết chiến đến hừng đông!

Tần đại tiểu thư chậm rãi thu quân cờ, ngữ khí ầm trầm nói:

- Thua, con lừa nhỏ, hai trăm lần.

Lạc Thanh Chu: - ...

- Tốt lắm!

Bách Linh lập tức vỗ tay, nhảy nhót hoan hô nói:

- Cô gia lại muốn làm con lừa nhỏ, cô gia lại muốn cho tiểu thư cưỡi. Thiền Thiền, tất cả chúng ta đều có thể cưỡi.