Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2229: Nàng ấy lo lắng (3)




Lạc Thanh Chu không lên tiếng nữa.

Nam Cung Hỏa Nguyệt lại nhìn hắn một cái, cũng không nói thêm nữa.

Im lặng thêm một hồi.

Lạc Thanh Chu quay đầu nói:

- Đa tạ Nguyệt Vũ cô nương, tại hạ đã rửa sạch.

Nguyệt Vũ thấy hắn nhìn qua, hai má lại đỏ lên, cúi đầu, đứng lên, bước nhanh lui xuống.

Sau khi nhìn thấy cửa đá đóng lại, Lạc Thanh Chu từ bồn tắm đứng lên, rất nhanh đã mặc quần áo vào.

Nam Cung Hỏa Nguyệt dựa vào ghế dài, đang hơi cúi đầu, tư thái lười biếng lật xem quyển sách trong tay.

Nàng xõa tung mái tóc đen nhánh, váy đỏ trên người có thể bởi vì tư thế mà rơi xuống một chút, lộ ra một bờ vai thơm trắng như tuyết xinh đẹp.

Đồng thời, trên vai còn lộ ra một sợi dây nhỏ màu hồng...

Sợi dây kia nối liền với cái gì đó, có chút quen thuộc...

Dưới váy đỏ, đôi chân ngọc trắng như tuyết kia, vẫn xinh đẹp động lòng người như cũ.

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua, thấy thời gian không còn sớm, cung kính nói:

- Bệ hạ, ngài bận rộn, thần nên về nhà.

Nam Cung Hỏa Nguyệt cứng đờ một chút, ngẩng đầu nhìn hắn, thần sắc trở nên lạnh lẽo:

- Trở về sớm như vậy làm gì?

Lạc Thanh Chu nói:

- Thần đã ba ngày không trở về, lo lắng cho gia đình, cũng sợ trong nhà sốt ruột.

Nam Cung Hỏa Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn, đang muốn từ chối thì bảo điệp đưa tin trên người đột nhiên rung lên một chút.

Nàng hơi nhíu mày, lấy ra nhìn thoáng qua, nhất thời sửng sốt.

Vậy mà nàng ấy gửi tới: [ Ta đi tìm ngươi

Nam Cung Hỏa Nguyệt mặt mày hớn hở, không tỏ thái độ cất bảo điệp đưa tin đi, sau đó ngẩng đầu, lại nhìn về phía thiếu niên trước mặt, mặt không chút thay đổi nói:

- Cũng đúng, ngươi ba ngày chưa trở về. Đi đi, nhớ mau chóng trở về tu luyện.

- Đa tạ bệ hạ.

Trong lòng Lạc Thanh Chu buông lỏng, vội vàng lui ra.

Nhìn cửa đá chậm rãi đóng lại, nghe tiếng bước chân dần dần đi xa, Nam Cung Hỏa Nguyệt nắm chặt bảo điệp đưa tin trong tay.

- Đáng giận, dám uy hiếp trẫm! Cũng không phải là phu quân của ngươi!

- Ngươi chờ đó! Chờ đến lúc đó trẫm và muội muội ngươi sẽ ngồi ngang hàng, ngươi sẽ không có tư cách nói chuyện!

Trong mật thất lại yên tĩnh hồi lâu.

Âm thanh lạnh như băng của nữ đế đột nhiên lại vang lên:

- Nguyệt Vũ, mang Đại Viêm lễ pháp và Đại Viêm hôn nhân luật pháp cầm hết qua đây, trẫm muốn xem một chút. Và... Đi Tàng Thư Các, tìm mấy quyển sách này lại đây.

Bên ngoài im lặng một chút, nói:

- Bệ hạ, loại sách nào?

- Cái loại đấy đấy.

- Vâng, bệ hạ!

Nguyệt Vũ hình như đã hiểu, lại hình như không hiểu, nhưng không dám nhiều lời nữa.

Nàng quyết định đi ra cửa và hỏi những thủ vệ khác.

Ra khỏi Dao Hoa cung.

Lạc Thanh Chu cũng không lập tức rời đi.

Hắn đã gửi tin nhắn cho quận chúa.

Đang chờ hồi âm, đột nhiên thấy Nguyệt Vũ từ trong cửa vội vàng đi ra.

Ánh mắt hai người nhìn nhau.

Hai má Nguyệt Vũ đỏ lên một chút, thần thái cũng không còn tự nhiên như trước, có chút câu nệ nói:

- Sở công tử, ngươi... Tại sao ngươi vẫn chưa đi?

Lạc Thanh Chu do dự một chút, chắp tay nói:

- Nguyệt Vũ cô nương có biết, Mỹ Kiêu quận chúa ở nơi nào không?

Nguyệt Vũ nghe vậy hơi giật mình, áy náy nói:

- Xin lỗi, Sở công tử, không có mệnh lệnh của bệ hạ...

- Không sao.

Lạc Thanh Chu không làm nàng khó xử, nói:

- Vậy ta về trước.

Nói xong, hắn không dừng lại nữa, bước nhanh rời đi.

Thân phận hiện giờ của hắn, là phu quân của nữ đế bệ hạ, một mình đi hậu cung gặp nữ tử khác, quả thực có chút không hay.

Hắn vừa rồi vốn muốn nói một tiếng với nữ đế, nhưng thấy nữ đế không tập trung, có lẽ muốn cùng hắn làm chuyện khác, cho nên hắn không dám mở miệng.

Quên đi.

Dù sao quận chúa ở trong cung, hẳn sẽ rất an toàn.

Chờ qua mấy ngày hắn tiến cung tu luyện, rồi đến thăm nàng.

Ra khỏi cung, trời đã tối.

Để ngăn chặn ai đó theo dõi, hắn trực tiếp về nhà từ lòng đất.

Từ dưới lòng đất đi ra, vừa rồi đến phòng mình.

Trong phòng.

Tần nhị tiểu thư một thân áo trắng đang ngồi ở trước bàn, hơi nhíu mày, nghiêm túc viết chữ.

Thu Nhi một thân váy vàng, thì đứng ở một bên mài mực.

Lạc Thanh Chu đột nhiên từ dưới lòng đất đi ra, khiến Thu Nhi hoảng sợ, thiếu chút nữa đã hét thành tiếng.

- Cô, cô gia...

Tần nhị tiểu thư cũng quay đầu lại.

Lạc Thanh Chu cất chuột ngọc, vẻ mặt tự nhiên đi qua, đưa tay xoa xoa đầu Thu nhi, nói:

- Sau này ta có thể sẽ từ dưới lòng đất trở về, đừng làm ầm ĩ, càng không cần nói với những người khác, hiểu chưa?

Thu nhi vội vàng nhu thuận gật đầu.

Tần nhị tiểu thư cười nói:

- Thanh Chu ca ca cũng không phải không biết, Thu nhi dù nhìn thấy và biết cái gì, cũng sẽ không nói lung tung.

Lạc Thanh Chu lại nhìn tiểu nha đầu trước mặt một cái, nói:

- Ta đương nhiên biết, miệng Thu nhi rất chặt, ta chỉ nhắc nhở một chút.