Dưới chiếc hồng y đang bay bổng.
Đôi chân ngọc trắng như tuyết kia, cũng giẫm lên ngọn lửa, từng bước sinh liên.
Lạc Thanh Chu đi theo phía sau, im lặng không tiếng động.
Các bậc thang uốn lượn, thẳng xuống lòng đất.
Không biết đã qua bao lâu.
Thiên địa nguyên khí trong không khí đột nhiên trở nên nồng đậm.
Lại xuống một đoạn bậc thang, rốt cục đi tới mặt đất bằng phẳng.
Xuyên qua một cái thông đạo, phía trước là một cánh cửa sắt nặng nề, trên cửa sắt khắc rất nhiều phù văn cổ quái từng luồng khí tức từ trận pháp truyền đến.
Thiên địa nguyên khí nơi này, càng thêm nồng đậm.
Lạc Thanh Chu thậm chí có một loại xúc động, muốn trực tiếp ngồi xuống tu luyện ở chỗ này.
Hắn mơ hồ đã đoán ra.
Nam Cung Hỏa Nguyệt mang theo hắn, đi tới trước cánh cửa sắt nặng nề kia, dừng bước.
Lập tức, nàng xoay người, ánh mắt phức tạp nhìn hắn.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu đối diện với nàng, yên tĩnh không tiếng động.
Thật lâu sau, Nam Cung Hỏa Nguyệt nâng chân ngọc lên, tiến về phía hắn một bước, nhu hòa nhìn hắn, nhẹ giọng nói:
- Ôm trẫm.
Lạc Thanh Chu hơi giật mình, vươn cánh tay ra, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt ôn nhu dựa vào lồng ngực hắn, yên lặng trong chốc lát, phức tạp nói:
- Trước khi phụ vương lâm chung, dặn đi dặn lại với ta, nói bí mật nơi này, đừng để bất kỳ người ngoài nào biết. Ngay cả mẫu hậu của ta, cũng không biết... Bây giờ, ta mang ngươi vào, ta hy vọng ngươi chính miệng nói với ta...
Nàng ngẩng mặt lên, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn:
- Đối với trẫm mà nói, ngươi... Có phải người ngoài không?
Lạc Thanh Chu dịu dàng nhìn vào mắt nàng, nói:
- Đối với bệ hạ mà nói, ta đương nhiên không phải người ngoài.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lại nhẹ giọng nói:
- Vậy là cái gì?
Lạc Thanh Chu nhìn bộ dáng kiều mị mà ôn nhu của nàng, không khỏi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, nói:
- Phu quân của ngươi.
Lông mi Nam Cung Hỏa Nguyệt rung động, vẻ mặt hoảng hốt một chút, đột nhiên lại nói:
- Vậy… trẫm là chính thê của ngươi sao?
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Không phải.
Không khí đột nhiên im lặng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lại nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, nói:
- Ngươi đã từng nghe nói qua linh quáng chưa? Bên trong có linh quáng, trong linh quáng, có một linh quáng chi tâm, có nó, ngươi rất nhanh có thể đột phá đến Đại Tông Sư. Chờ ngươi đột phá đến Đại Tông Sư, là có thể bảo vệ người nhà ngươi, có thể giúp trẫm giết chết Lam Lăng. Ngươi muốn không?
Lạc Thanh Chu gật gật đầu, nói:
- Muốn.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nâng hai tay lên, ống tay áo trượt xuống, lộ ra hai cánh tay ngọc trắng như tuyết, nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn, lập tức lại nhẹ nhàng kiễng mũi chân, hôn vào môi hắn một cái.
Nàng chớp chớp lông mi, nhẹ giọng nói:
- Phu quân, vậy trẫm cho ngươi một cơ hội cuối cùng... Nói cho trẫm biết, Nữ đế của ngươi, bệ hạ của ngươi, Hỏa Nguyệt mà ngươi thích, là chính thê của ngươi?
Lạc Thanh Chu khẽ cúi đầu, nói:
- Không phải.
Không khí một lần nữa chìm trong im lặng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lại nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, đột nhiên chậm rãi cúi người, hai đầu gối khom xuống, quỳ dưới chân hắn, hai tay ôm lấy hai chân hắn, sau đó giơ lên hai má quyến rũ, cắn cắn môi đỏ, ôn nhu nói:
- Phu quân, như vậy thì sao? Chỉ cần ngươi làm cho trẫm hài lòng, sau này trẫm... Cũng sẽ làm cho ngươi hài lòng. Chỉ cần không có ai khác ở đây, ngươi kêu trẫm hầu hạ ngươi như thế nào cũng đều được, được không?
Lạc Thanh Chu cũng quỳ xuống, không nói gì.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhíu mày, bi thương nhìn hắn, nói:
- Nữ đế bệ hạ cao cao tại thượng, sau này quỳ dưới chân ngươi, biến thành người hầu của ngươi, để cho ngươi cao cao tại thượng, tùy ngươi bắt nạt đùa giỡn, cái này cũng không được sao?
Lạc Thanh Chu kinh ngạc nhìn nàng.
Một lúc sau, hắn đột nhiên nói:
- Ngươi không phải Nữ đế.
Nam Cung Hỏa Nguyệt và hắn nhìn nhau một hồi, chậm rãi đứng lên, từ trên cao nhìn hắn, thần thái uy nghiêm đột nhiên lại khôi phục lạnh như băng:
- Trẫm hỏi ngươi lại lần cuối cùng, trẫm có phải là chính thê của ngươi hay không?
Lạc Thanh Chu vẫn quỳ trên mặt đất, nói:
- Không phải.
Nam Cung Hỏa Nguyệt chậm rãi nắm chặt nắm đấm trong tay áo, nói:
- Trẫm là vua của một quốc gia, là đế vương vạn người kính ngưỡng, từ nhỏ đã là công chúa cao cao tại thượng, ngươi bắt trẫm làm thiếp của ngươi? Ngươi cảm thấy có thể không?
Nàng lạnh lùng đanh thép nói:
- Nếu ngươi không muốn thì hãy rời đi đi. Bảo vật này của trẫm, sau này ngươi cũng không cần nghĩ nữa.
Lạc Thanh Chu chậm rãi đứng lên, ánh mắt phức tạp nhìn nàng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt thấy bộ dáng của hắn như vậy, cho rằng hắn chịu thua, vội vàng dịu dàng nói:
- Ngươi yên tâm, trẫm sẽ không ỷ mạnh hiếp yếu xem thường ngươi. Trẫm là hoàng đế, chỉ muốn một danh phận rõ ràng, chí ít phụ vương trên trời có linh thiêng sẽ không trách cứ trẫm.