Lạc Thanh Chu an ủi nói:
- Nhạc mẫu đại nhân không cần lo lắng, bệ hạ đã nói, sẽ phái đội tuần tra và ngự lâm quân tuần tra ở xung quanh, hơn nữa còn tăng cường lực lượng thủ vệ xung quanh. Còn đám ác độc tối đêm qua, bệ hạ đã giết chết hơn phân nửa, đám còn lại chắc cũng như chim sợ cành cong, không muốn bị bắt, đương nhiên phải chạy trốn, hẳn sẽ không dám đi ra nữa.
Nghe hắn nói như vậy, Tống Như Nguyệt rốt cục cũng yên lòng.
Một gia đình ba người đi đến tiền sảnh ăn tối.
Lạc Thanh Chu đỡ Tần nhị tiểu thư trở lại phòng, nói cho nàng biết tối nay mình sẽ tiến cung.
Tần nhị tiểu thư chỉ dặn dò hắn cẩn thận, cũng không nói thêm gì.
Lúc này bệ hạ triệu hắn tiến cung, chắc chắn không phải chỉ vì thị tẩm, hẳn là còn chuyện gì khác.
Gần đến rạng sáng.
Lạc Thanh Chu rời khỏi Tần phủ.
Trước khi rời đi, hắn lại phóng ra một luồng thần hồn, cẩn thận quan sát ở xung quanh, thấy không có gì khác lạ mới rời đi.
Trên đường phố được bố trí rất nhiều thủ vệ, thỉnh thoảng có binh lính tuần tra mặc giáp đi qua.
Toàn bộ nội thành nâng mức độ đề phòng lên mức chưa từng có.
Lạc Thanh Chu một đường thông suốt không trở ngại tiến vào hoàng cung, trực tiếp đi Dao Hoa cung.
Sau khi thủ vệ nhìn thấy hắn, cũng đều thả cho hắn đi vào.
Dao Hoa Cung có thiết lập trận pháp, mà trên người hắn mang theo kim bài mà Nữ đế bệ hạ ban cho, ngay khi vừa vào cửa, trận pháp sẽ có phản ứng.
Nếu có bất thường, báo động sẽ vang lên.
Nguyệt Vũ chờ hắn ở trên hành lang, sau khi nhìn thấy hắn đi tới, trực tiếp mang theo hắn đi mật thất tu luyện.
Trong mật thất, hơi nước mờ mịt.
Trong bồn tắm ngập tràn cánh hoa, ngọc thể tuyết trắng của thiếu nữ đang ngâm mình trong nước, như ẩn như hiện giữa hơi nước mông lung. Nguyệt Vũ dừng bước ở cửa, cung kính nói:
- Bệ hạ, Sở công tử tới rồi.
Không có phản hồi trong phòng.
Lạc Thanh Chu đứng ở cửa, yên lặng chờ đợi.
Lại qua một lúc lâu.
Trong phòng truyền đến một âm thanh uy nghiêm mà lạnh như băng:
- Vào đi.
Lúc này cửa đá mới chậm rãi mở ra.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua bên trong, mới cởi giày ra, đi vào.
Mặt đất trải thảm đỏ mềm mại, và những cánh hoa màu hồng được rải rác trên thảm đỏ.
Trong thạch thất tràn ngập một mùi hoa nồng đậm.
Nữ đế Đại Viêm Nam Cung Hỏa Nguyệt, xõa tung mái tóc dài đen nhánh, mặc một bộ hồng y đỏ rực rộng lớn, đang ngồi ở trước bàn, bưng bầu rượu, rót rượu vào trong chén.
Ống tay áo từ từ trượt xuống, lộ ra một cánh tay xinh đẹp tuyết trắng như ngọc.
Dưới váy đỏ, một đôi chân ngọc trắng mang theo giọt nước óng ánh trong suốt, xinh đẹp tuyệt trần, trắng chói mắt.
Lạc Thanh Chu đi tới, cung kính nói:
- Bái kiến bệ hạ.
Cửa đá từ từ đóng lại.
Nam Cung Hỏa Nguyệt vươn ngón tay ngọc thon dài, đưa chén rượu vừa rồi đổ đầy đẩy đến trước mặt hắn, âm trầm nói:
- Ngồi đi, không cần khách khí. Nơi này là nhà ngươi, trẫm...
Nói đến đây, nàng nâng ánh mắt lên, nhìn về phía hắn nói:
- Trẫm là gì của ngươi?
Lạc Thanh Chu hơi cúi đầu, nói:
- Quân chủ.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhíu mày cái, lạnh lùng nói:
- Còn gì nữa?
Lạc Thanh Chu nói:
- Thê tử.
Nam Cung Hỏa Nguyệt đặt bầu rượu xuống, ngón cái cùng ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve miệng chén rượu, dừng một chút, nhìn hắn nói:
- Vậy ngươi nói, ngươi vì sao không nghe theo lời của quân chủ và thê tử nhà ngươi, đi đồ sát cả nhà người ta, mang phiền toái cho quân chủ và thê tử nhà ngươi?
Ánh mắt Lạc Thanh Chu đối diện với nàng, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
- Bởi vì bọn họ đồ sát cả nhà người ta trước, hơn nữa, còn chuẩn bị đồ sát Tần gia, Đoan Vương phủ và những nơi khác.
Nam Cung Hỏa Nguyệt híp mắt lại, nói:
- Có chứng cớ không?
Lạc Thanh Chu lấy bảo điệp đưa tin ra, lật một hồi rồi mở ra.
Đột nhiên, một cuộc trò chuyện vang lên trong bảo điệp đưa tin.
- Cốc tiên tử, lão phu đã giúp các ngươi làm quá nhiều chuyện, nếu bị phát hiện, cả nhà sẽ bị trảm hết. Sau lần tàn sát Nam Quốc Quận Vương phủ, trưởng công chúa nhất định sẽ cảnh giác. Nếu muốn tàn sát Tần gia và Đoan Vương phủ, chỉ sợ rất khó. Nhưng... Lão phu nếu đã làm, đương nhiên sẽ tiếp tục cống hiến vì quý tông….
- ...... Chờ chuyện này hoàn thành, sẽ thu bọn họ vào Phiêu Miểu Tiên Tông ta.
- ...... Hầu gia, chỉ cần chuyện lần này chúng ta hoàn thành tốt, sau khi về tông môn, đương nhiên sẽ thuận buồm xuôi gió. Chờ Lam sư tỷ lấy được linh quáng và quân quyền nơi này, có lẽ sẽ càng được coi trọng trong tông môn, đến lúc đó, chúng ta đương nhiên cũng sẽ nước lên thuyền cao...
Rắc...
Đúng lúc này, chén rượu trong tay Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên hóa thành bột phấn.
Một cỗ nhiệt độ cao đáng sợ lập tức bao phủ cả toà mật thất.