Tống Như Nguyệt qua loa trong chốc lát, thấy không có cách nào sớm rời khỏi, đành phải nói với Lạc Thanh Chu đứng ở bên cạnh:
- Ngươi đi chỗ Vi Mặc trước đi, ngươi với Thu nhi chăm sóc tốt cho Vi Mặc, chút nữa ta sẽ qua.
Lạc Thanh Chu cúi đầu lui ra.
Nhưng khi hắn đi tới chỗ ngồi vừa rồi, đột nhiên phát hiện Tần nhị tiểu thư đã không có ở đây.
Thu nhi vẫn đứng bên cạnh.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, hỏi:
- Nhị tiểu thư đâu?
Thu nhi đáp:
- Vừa rồi bị Tống tiểu thư gọi đi, Tống tiểu thư bảo có lời muốn nói với Nhị tiểu thư. Nô tỳ muốn đi theo, Tống tiểu thư không cho, nói nàng sẽ chăm sóc tốt tiểu thư.
Lạc Thanh Chu nhíu nhíu mày lại:
- Tống tiểu thư? Tống Tử Hề?
Thu nhi nhẹ gật đầu.
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn thoáng qua đám đông, cũng không nhìn thấy thân ảnh các nàng, nhưng lại thấy được mấy thiếu nữ trên lầu vừa rồi kia.
Lúc trên lầu, Tống Tử Hề luôn đi cùng mấy người này.
Lúc này, sao lại đơn độc tìm Tần nhị tiểu thư nói chuyện? Hơn nữa còn thừa dịp hắn và vị nhạc mẫu đại nhân kia không có ở đây?
Cho dù muốn nói nhỏ, chỗ vắng trong đại sảnh cũng có không ít.
- Thu nhi, ngươi thấy Tống cô nương dẫn Nhị tiểu thư đi chỗ nào không?
Trong lòng Lạc Thanh Chu đột nhiên có loại dự cảm không tốt, vội vàng hỏi.
Thu nhi nhìn về phía cầu thang lên lầu cách đó không xa, nói:
- Tống tiểu thư đỡ Nhị tiểu thư, giống như đi lên lầu.
Trong lòng Lạc Thanh Chu run lên, nói:
- Ngươi ở chỗ này chờ, nếu phu nhân trở về, giữ nàng ở đây, chỗ nào cũng không cần đi.
Thu nhi sững sờ, còn chưa trả lời, Lạc Thanh Chu đã vội vàng rời khỏi, nhanh chóng lên lầu.
Vừa lên đến lầu hai, đột nhiên nhìn thấy Tống Tử Hề mặc một thân váy lam, một thân một mình từ buồng nhỏ phía trước vội vàng chạy ra.
Nhìn thấy hắn, Tống Tử Hề vội vàng chạy tới, vẻ mặt tràn đầy vẻ lo lắng nói:
- Lạc công tử! Nhanh, mau đi xem Vi Mặc một chút! Nàng vừa rồi đột nhiên té xỉu trong phòng, tựa như là phát bệnh...
Lầu hai thuyền hoa.
Gian phòng sắp xếp gọn gàng chỉnh tề, chuyên chuẩn bị cho tân khách ngủ lại.
Lúc này, trong gian phòng nào đó.
Trên mặt đất phủ thảm nhung đỏ, trong phòng trang trí tinh xảo, chỗ ngồi tủ giường, bàn trang điểm, cái gì cần có đều có.
Bên trái chỗ vắng vẻ trong gian phòng, dựng thẳng một tấm bình phong tinh mỹ.
Trên bình phong vẽ nữ tử y phục sa mỏng, dáng người uyển chuyển, cùng mấy đóa mẫu đơn nở rộ.
Sau tấm bình phong, thiếu nữ một thân váy áo trắng thuần khoác áo lông chồn tuyết trắng, sắc mặt tái nhợt ngồi trên ghế, khóe miệng có vết máu.
Khăn tay trong tay thêu đóa hoa tuyết trắng, đã bị máu tươi nhiễm đỏ.
Mà bên cạnh nàng, một người lớn tuổi dáng người to con, một tay đang gắt gao nắm lấy cổ tay bên phải nhỏ yếu của nàng.
Trong phòng yên tĩnh im ắng.
Lão bà giống như tượng đá, đứng bên cạnh, híp mắt, không nhúc nhích.
Cổ tay thiếu nữ đỏ lên, ngồi ở chỗ đó, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng, mỗi lần dùng khăn tay che lên, đều sẽ ho ra một ngụm máu tươi, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Mà hai bên cửa, hai nha hoàn khỏe mạnh, tay thô lực lớn đang đứng đó.
Lúc lên thuyền, người bình thường đều sẽ bị soát người, không thể mang theo lợi khí.
Nhưng lúc này trong tay hai nha hoàn kia, một người cầm một thanh chủy thủ sắc bén, ánh mắt sáng rực mà nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt.
- Khụ khụ...
Tần Vi Mặc ngồi trên ghế, lần nữa ho khan.
Cửa sổ đóng thật chặt, màn cửa kéo lại, cũng không có gió lạnh.
Nàng cầm khăn tay lên che miệng lại, lần nữa thấp giọng ho khan vài tiếng, lúc lấy khăn tay ra, khăn tay lần nữa nhiễm lên một ngụm máu tươi.
Lão bà một bên nắm lấy cổ tay nàng, thản nhiên liếc qua, rốt cục nhịn không được mở miệng nói:
- Tần nhị tiểu thư, lửa giận công tâm là không được. Thân thể này của ngươi, lại nôn mấy ngụm máu, chỉ sợ thần tiên cũng khó cứu.
Dừng một chút, giọng nói lạnh lùng nói:
- Yên tâm đi, chúng ta sẽ không làm gì tiểu tử kia, tiểu thư nhà ta chỉ là thấy các ngươi tình chàng ý thiếp, nhưng lại vì tục lệ khó tiến một bước, cho nên muốn đêm nay thành toàn các ngươi.
Tần Vi Mặc sắc mặt tái nhợt nhìn hai nha hoàn tay cầm chủy thủ ở cửa, nhẹ giọng thì thào:
- Ta và tỷ phu, cũng không phải là tình chàng ý thiếp...
Lão bà cười lạnh một tiếng, nói:
- Tần nhị tiểu thư yên tâm, qua đêm nay, các ngươi sẽ được ở cùng nhau rồi. Nhìn vò rượu trên bàn kia, chút nữa tỷ phu tú tài kia của ngươi uống say, nhất định sẽ ở trên giường hảo hảo thương tiếc ngươi, tin tưởng Tần nhị tiểu thư cũng sẽ rất chờ mong.
Tần Vi Mặc rủ mắt xuống, nhìn về phía máu tươi trên khăn tay, sắc mặt tái nhợt, âm thanh bình tĩnh như cũ:
- Đêm nay hẳn là ta sẽ chết... Tỷ phu sẽ thân bại danh liệt, cho dù đêm nay không bị các ngươi hại chết, cũng sẽ bị xử tử... Tần gia Ta... danh dự trong sạch cũng sẽ mất hết, biến thành trò cười của gia tộc khác trong Mạc Thành... Đây chính là kết quả các ngươi muốn thấy sao?