Tống Như Nguyệt lập tức nói:
- Sao có thể không vội chứ? Hung thủ kia càn rỡ ác độc như vậy, nếu chúng ta không rời khỏi nơi này sớm, đêm nay bọn họ đột nhiên đến Tần phủ chúng ta thì làm sao bây giờ? Phụ thân và nhị ca ngươi lại không có ở đây, trong nhà lại không có hộ vệ...
Tần nhị tiểu thư đột nhiên quay đầu nói:
- Thanh Chu ca ca, nếu không, ngươi đến chỗ tỷ tỷ một chuyến?
Vừa nghe lời này, Tống Như Nguyệt lập tức cảnh giác:
- Vi Mặc, để Thanh Chu đi làm gì? Không gặp chúng ta, chẳng lẽ lại gặp hắn?
Tần nhị tiểu thư giải thích:
- Bách Linh không dám ngăn Thanh Chu ca ca, nàng sợ Thanh Chu ca ca nhất.
Tống Như Nguyệt kinh ngạc nói:
- Thật không vậy? Tiểu Bách Linh trời không sợ đất không sợ, ngay cả ta và phụ thân ngươi cũng không sợ, vì sao lại sợ Thanh Chu?
Tần nhị tiểu thư cười nói:
- Bởi vì Thanh Chu ca ca biết kể chuyện, còn có thể viết ca. Bách Linh thích nhất mấy thứ này, nếu nàng chọc Thanh Chu ca ca mất hứng, Thanh Chu ca ca sẽ không để ý tới nàng, nàng đương nhiên sợ hãi.
Tống Như Nguyệt bán tín bán nghi, quay đầu nhìn về phía hiền tế nhà mình, do dự một chút, chỉ đành nói:
- Thanh Chu, vậy ngươi đi xem thử, nếu có thể nhìn thấy Khiêm Gia, nhớ nói chuyện chuyển nhà cho nàng biết một tiếng, nói chúng ta tối nay sẽ chuyển đi.
Tần nhị tiểu thư cũng thúc giục nói:
- Thanh Chu ca ca, mau đi.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, không dám nói chuyện, xoay người ra khỏi tiểu viện.
Tống Như Nguyệt chần chờ một chút, lập tức vụng trộm đi theo ra ngoài.
Tần nhị tiểu thư nhịn cười, cũng đi theo.
Lạc Thanh Chu đi tới Linh Thiền Nguyệt cung, gõ cửa, trong cửa lập tức truyền đến âm thanh thanh thúy của Bách Linh:
- Ai?
Lạc Thanh Chu nói:
- Bách Linh, là ta.
Bách Linh lập tức nói:
- Cô gia, không được vào, tiểu thư đang ngủ. Thiền Thiền ở phía sau luyện kiếm, người ta đang hái hoa.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ngươi mở cửa đi, ta vừa rồi mua cho ngươi và Thiền Thiền kẹo hồ lô, ta không đi vào, chỉ đưa cho ngươi rồi đi.
Vừa dứt lời, bên trong lập tức truyền đến một trận tiếng bước chân chạy trốn.
Cót két.
Cánh cửa gỗ mở ra.
Bách Linh thò đầu ra, vẻ mặt vui vẻ tươi cười nói:
- Cô gia, Đường... Ôi, ôi!
Không đợi nàng nói xong, Lạc Thanh Chu đã túm lấy lỗ tai nàng, trực tiếp xông vào.
Phanh!
Cánh cửa gỗ lại đóng lại.
Bên trong truyền đến âm thanh cầu xin tha thứ của Bách Linh:
- Cô gia, tha mạng... Lỗ tai Tiểu Bách Linh sắp rớt...
Ngoài cửa, Tống Như Nguyệt bí mật đi theo, khẽ nhếch miệng, ngẩn người, quay đầu hỏi:
- Thanh Chu thô lỗ như vậy sao? Tiểu Bách Linh sao không phản kháng?
Tần nhị tiểu thư nhịn cười nói:
- Bách Linh không dám, cố ý nhường Thanh Chu ca ca.
Tống Như Nguyệt nhìn về phía cửa gỗ đóng lại, vẻ mặt phức tạp, trong miệng không khỏi thấp giọng nói:
- Lúc trước hắn mới vào phủ, hèn mọn thê lương cỡ nào. Bây giờ cưỡi lên đầu ta rồi...
Khóe miệng Tần nhị tiểu thư mang theo ý cười, làm bộ như không nghe thấy.
Trong tiểu viện.
Lạc Thanh Chu buông lỗ tai Bách Linh ra, hỏi:
- Đại tiểu thư đâu, ta có chuyện muốn nói với nàng.
Bách Linh xoa tai, bĩu môi nhỏ nhắn nói:
- Người ta vừa rồi không phải đã nói, thân thể tiểu thư không thoải mái, ngủ trong phòng.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu nghi ngờ nhìn nàng nói:
- Nếu đại tiểu thư thật sự ngủ trong phòng, phu nhân và Nhị tiểu thư muốn vào thăm, ngươi cũng không đến mức ngăn cản chứ?
Ánh mắt Bách Linh nhoáng lên một cái, vụng trộm nhìn hắn một cái, lập tức lập tức chạy vào trong phòng, chuẩn bị đóng cửa.
Lạc Thanh Chu sớm đã có chuẩn bị, vội vàng chạy tới, nhanh chóng đưa một chân nhét vào khe cửa, chống lại cửa, lập tức kêu lên:
- A! Bách Linh, buông ra, ngươi kẹp vào chân cô gia! Đau quá!
Bách Linh vẫn nắm chặt cửa như trước, không chịu buông ra.
Lạc Thanh Chu dùng sức, mở cửa ra.
Bách Linh hoảng sợ, cuống quít chạy đến trước cửa Tần đại tiểu thư, vươn hai tay ra, bối rối nói:
- Cô gia, đừng vào, tiểu thư thật sự ngủ trong phòng! Tiểu Bách Linh cho tới bây giờ đều chưa bao giờ gạt người, trong phòng thật sự có người, Tiểu Bách Linh có thể thề.
Vừa nói, nàng vừa chột dạ nhìn về phía hậu hoa viên, tựa hồ muốn gọi Thiền Thiền tới hỗ trợ.
Lạc Thanh Chu vừa thấy bộ dáng này của nàng, càng thêm hoài nghi, lập tức đi tới, không thèm nói, kéo thẳng nàng ra, đẩy cửa phòng xông vào.
Hắn liếc mắt một cái liền nhìn về phía giường.
Quả nhiên, rèm cửa giường che khuất, chăn bên trong được gấp gọn gàng, không có một bóng người.
- Hừ!
Hắn xoay người, nhìn về phía cửa, đang muốn nói chuyện, đột nhiên trong lòng nhảy dựng lên, quay đầu, nhìn về phía một góc trên giường.
Tần đại tiểu thư im lặng ngồi trên giường, mái tóc đen nhánh như mun xoã trước ngực, dáng người mềm mại bọc trong chăn, bên cạnh lộ ra một bờ vai trắng như tuyết chói mắt, một đôi mắt mỹ lệ, giờ phút này đang lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.