Tần Vi Mặc nhìn trong mắt, lông mày có chút nhúc nhích, khóe miệng cũng nhẹ nhàng giật giật, trong mắt sóng nước liễm diễm.
Biểu hiện nho nhỏ này vẫn bị Tống Như Nguyệt bên cạnh phát hiện, thấp giọng cười lạnh:
- Ngươi xem ngươi vui như vậy.
Thiếu nữ cúi đầu, lông mi rủ xuống, khuôn mặt ửng đỏ.
Trên đài.
Hoa khôi Vũ Y bắt đầu khuấy động bầu không khí, chuẩn bị tuyên bố trận tỷ thí thứ hai.
Hai mẹ con Tần gia trong lòng đều đang suy nghĩ, Đường Gia Tùng vẻ mặt tươi cười đi tới, chắp tay nói:
- Tống di, Tần cô nương, bài Bặc Toán Tử vừa rồi, thật có thể nói là tinh diệu tuyệt luân, khiến cho người vỗ án tán dương.
Tống Như Nguyệt nhìn về phía hắn, vẻ mặt tươi cười:
-Chỉ là qua loa, đáng tiếc Gia Tùng ngươi không lấy thơ ngươi làm lên tỷ thí, nếu không cái tên Nguyệt Mặc kia chắc gì đã đứng nhất.
Đường Gia Tùng: - …
Lúc này, hoa khôi trên đài đã tuyên bố đề mục trận tỷ thí thứ hai.
- Hôm nay trăng sáng tỏ, ngày tốt cảnh đẹp, trận tỷ thí thứ hai này, cứ lấy trăng sáng làm đề, thi từ không hạn, thời gian một nén nhang, các vị cần phải cố gắng nha.
- Ánh trăng làm đề?
Đường Gia Tùng nghe xong, lập tức mắt sáng lên, trong lòng mừng thầm.
Mấy ngày trước ở nhà hắn ngẫu nhiên làm được một bài, vừa hay liên quan tới ánh trăng, tinh tế trau chuốt mấy ngày, tuyệt đối là tác phẩm xuất sắc hiếm có.
Cơ hội tới!
Trên mặt hắn lộ ra nụ cười cứng ngắc, lần nữa chắp tay với Tống Như Nguyệt, cung kính nói:
- Tống di, trận tỷ thí đầu này, vãn bối bỏ qua, trận thứ hai tỷ thí vãn bối cũng không muốn bỏ lỡ nữa. Chút nữa vãn bối làm ra, còn hi vọng Tống di cùng Tần cô nương có thể giúp một tay chỉ giáo một hai.
- Còn tới?
Lạc Thanh Chu nhìn hắn một chút, trong lòng nói thầm.
Tống Như Nguyệt mặt tươi cười nói:
- Có thể, chút nữa ngươi làm ở đây luôn đi, bút mực giấy nghiên có sẵn.
Nói xong, nhìn về phía người nào đó, nụ cười biến mất.
Ánh mắt Tần Vi Mặc, cũng nhìn lại.
Lạc Thanh Chu yên lặng.
Đường Gia Tùng thấy cảnh này, trong lòng đại định, khóe miệng khẽ nhếch lên, chắp tay với hắn nói:
- Huynh đài Tần gia, chút nữa tại hạ làm xong, hi vọng huynh đài cũng hỗ trợ chỉ ra chỗ sai một chút.
Tần Vi Mặc nhíu mày, vốn định uốn nắn xưng hô của hắn, do dự một chút, không nói gì.
Lạc Thanh Chu lúc đầu không muốn để ý đến hắn, thấy hắn nhiệt tình như thế, chỉ đành phải nói:
- Ta không hiểu thi từ, xin lỗi.
Đường Gia Tùng khóe miệng giật giật, xấu hổ cười một tiếng, đành phải thu tay về.
Tần Vi Mặc bờ môi có chút mấp máy.
Đường Gia Tùng lại vẻ mặt tươi cười nhìn về phía nàng, nho nhã lễ độ nói:
- Tần cô nương, tại hạ đứng đấy viết chữ không tiện lắm, chút nữa tại hạ đọc, Tần cô nương hỗ trợ viết lên giấy, không biết có được không?
Tần Vi Mặc nhíu nhíu mày lại, đang muốn nhã nhặn từ chối, Tống Như Nguyệt bên cạnh mặt tươi cười nói:
- Gia Tùng, ngươi đã có ý tưởng sao?
Đường Gia Tùng cười nói:
- Đã có.
Tống Như Nguyệt “A” một tiếng, quay đầu nói với tiểu nha hoàn đứng hầu bên cạnh:
- Châu nhi, tới mài mực, hắn đọc, để Vi Mặc viết.
Châu nhi đáp ứng một tiếng, đi tới cầm thanh mực lên.
Đường Gia Tùng nghe xong, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn, hầu kết bỗng nhúc nhích, vội vàng đi tới, chuẩn bị đi tới chỗ gần Tần nhị tiểu thư để đọc thơ.
Kết quả còn chưa lại gần, “Phanh” một tiếng, hắn đột nhiên đâm vào ngực một người.
Ngẩng đầu nhìn lên, nụ cười bỗng nhiên cương cứng.
Lạc Thanh Chu ngăn giữa hắn và Tần nhị tiểu thư, ánh mắt lại nhìn qua xa xa trên đài, giống như không nhìn thấy hắn.
Đường Gia Tùng sắc mặt trầm xuống, đang muốn nói chuyện, Tống Như Nguyệt lập tức quát lạnh nói:
- Còn dám nhìn loạn! Lại nhìn ta khoét mắt ngươi! Gái lầu xanh kia đẹp như vậy sao? Câu mất hồn ngươi rồi đúng không? Để ngươi tới đọc thơ, ngươi không nghe?
Đường Gia Tùng sửng sốt mấy giây, đột nhiên kịp phản ứng, trên mặt cơ bắp lập tức co quắp.
Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, nghiêng người sang, nhìn về phía vị nhạc mẫu đại nhân kia.
Hai người hai mắt nhìn nhau.
Tống Như Nguyệt trừng mắt:
- Ngươi cho rằng ta đang nói ai?
Tần Vi Mặc vụng trộm duỗi ngón tay ngọc ở phía dưới giật giật y phục của hắn, thấp giọng nói:
- Tỷ phu, nhanh đọc...
Lạc Thanh Chu: - ...
Hắn có nói qua hắn phải làm sao?
Nhưng khi hắn cúi đầu xuống, nhìn vào ánh mắt thiếu nữ động lòng người, tội nghiệp cầu khẩn, trong lòng lập tức lại nhịn không được mềm nhũn.
Ai, đúng là nợ các ngươi...
Chuyện tốt làm đến cùng, đưa phật đưa đến Tây Thiên.
Lạc Thanh Chu khẽ thở dài một hơi, tới gần, cúi đầu.
Tần Vi Mặc thấy vậy, cúi đầu, nhỏ giọng thầm thì:
- Tỷ phu quả nhiên có... Vẫn là mẫu thân hiểu tỷ phu...
Một bên Tống Như Nguyệt nhíu nhíu mày, luôn cảm giác câu nói này là lạ, có chút không đúng.
Nàng không nghĩ nhiều, lại đột nhiên cười nói với Đường Gia Tùng vẻ mặt tràn đầy cứng ngắc bên cạnh.