Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2196: Tần phủ, Nữ đế làm khó dễ, người ở rể gan to bằng trời (3)




Vừa nghe lời này, Tần Văn Chính vội vàng nói:

- Bệ hạ có thể đến bỉ phủ, thần vui mừng không thôi, vinh quang vô thượng, cảm động đến rơi nước mắt! Nào dám ngại phiền, bệ hạ nói đùa...

Nam Cung Hỏa Nguyệt cười cười, ánh mắt lại nhìn người nào đó một chút, mới buông rèm cửa sổ xuống, giọng nói khôi phục vẻ uy nghiêm:

- Đi thôi.

Nguyệt Vũ lập tức nói:

- Khởi giá, hồi cung.

Mấy tên thị vệ vây quanh xe ngựa, chậm rãi lái ra khỏi ngõ nhỏ, rất nhanh liền đã biến mất trong bóng đêm.

Tần Văn Chính lau mồ hôi lạnh trên trán, quay đầu, nhìn về phía hiền tế nhà mình.

Lúc này, Nam Quốc quận vương cũng chắp tay nói:

- Tần đại nhân, thời gian không còn sớm, chúng ta cũng nên đi đây.

Nam Cung Tuyết Y lập tức nói:

- Phụ vương, ta muốn ở lại chỗ này, đêm nay cùng Vi Mặc ngủ chung, trò chuyện...

Nam Quốc quận vương nhướng mày, đang muốn nói chuyện, Nam Cung Mỹ Kiêu đã mở miệng nói:

- Không cho phép.

Dứt lời, trực tiếp kéo nàng, nhét vào trong xe ngựa.

- Mỹ Kiêu! Ta mới là tỷ tỷ! Ta đang nói chuyện với phụ vương, phụ vương còn chưa trả lời đâu, ngươi... A...

Nam Cung Mỹ Kiêu vừa vào xe đã trực tiếp che miệng nàng lại.

- Tần đại nhân, Tần phu nhân, cáo từ.

Nam Quốc quận‌ vương cùng Vương phi, đều chắp tay cáo từ, lên xe ngựa.

Xe ngựa vừa đi không xa, Lạc Thanh Chu đột nhiên cảm thấy bảo điệp đưa tin trên người rung lên.

Hắn thấy không có người nhìn về phía này, mới dám lấy ra nhìn.

Là quận chúa gửi tin nhán đến: Ta đưa Tuyết Y về trước, lát nữa sẽ tới

Lạc Thanh Chu đang không biết nên trả lời thế nào, tin nhắn lại đột nhiên gửi đến: Sở Phi Dương, nữ đế‌ bệ hạ nhà ngươi vừa rồi nhắn tin cho ta, kêu ngươi đêm nay vào cung thị tẩm. Nàng còn nói, hôm nay tâm trạng nàng vui vẻ, muốn đưa ngươi một lễ vật

Lạc Thanh Chu ‌lập tức cứng đờ.

Lúc này, tin nhắn lại gửi tới: Ngươi đi không?

Lạc Thanh Chu: Ta có thể không đi sao?

Tiểu Mỹ Kiêu: Trước kia ta không dám đề nghị ngươi không đi, nhưng từ tình huống ngày hôm nay, ta lại cảm thấy ngươi có thể thử một chút. Dù sao đêm nay ngươi kiêu ngạo chống đối như vậy, nàng cũng phải sợ. Nói thật, hôm nay là lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng như vậy, phụ thân và mẫu thân ta vừa nãy còn nói thầm về ngươi đấy, nói ngươi thật lợi hại, thậm chí ngay cả bệ hạ cũng phải chịu thua ngươi

Lạc Thanh Chu: Vậy ngươi nói cho nàng, ta đêm nay có việc, không đi được

Tiểu Mỹ Kiêu: Nàng vừa nhắn tin cho ta, nói nếu ngươi đêm nay không đi, nàng sẽ hạ lệnh, để nương tử nhà ngươi tiến cung đi theo nàng

Lạc Thanh Chu: Vậy quận chúa, ngươi đi theo nàng đi

Tiểu Mỹ Kiêu: Ta cũng không dám... Không phải ai cũng giống ngươi, phách lối không sợ chết, ta thật sự sợ nàng... Mà lại ta cũng không phải nương tử của ngươi...

Lạc Thanh Chu: Được, không nói nữa, ta suy nghĩ một chút

Tiểu Mỹ Kiêu: Không cần suy nghĩ, nhanh đi phục vụ nàng đi, sớm chinh phục nàng, như vậy về sau nàng cũng không dám tùy tiện làm khó dễ người nhà ngươi, ta cũng không cần sợ hãi

Lạc Thanh Chu đang muốn trả lời, đột nhiên lại có một tin nhắn gửi đến.

Ấn mở xem, là Lệnh Hồ sư ‌thúc gửi tới: Sư tỷ của ngươi muốn đi tham quân, để cho ta nói cho ngươi một tiếng. Còn nữa, lúc nào tới tu luyện?

Bóng đêm dần chìm sâu.

Đám người Tần gia ai đi đường nấy, Lạc Thanh Chu đỡ Tần nhị tiểu thư về Mai Hương Uyển.

Hai người rửa‌ mặt xong, lên giường.

Lạc Thanh Chu trực tiếp lấy bảo điệp đưa tin ra, đưa cho Tần nhị tiểu thư nhìn tin nhắn mà quận chúa gửi đến.

- Bệ hạ kêu ta tiến cung thị tẩm...

Mặc dù có chút xấu hổ, nhưng hắn vẫn đưa cho Tần nhị tiểu thư nhìn.

Giữa hắn và Tần nhị tiểu thư, vốn không có bất kỳ bí mật gì, cho dù là chuyện của Nguyệt tỷ tỷ, hắn cũng nói toàn bộ cho nàng.

Tần nhị tiểu thư nghiêm túc nhìn, đầu lông mày hơi nhăn lại:

- Thân thể Thanh Chu ca ca, có thể chịu nổi hay không?

Khoé miệng Lạc Thanh Chu giật một cái, không biết nên trả lời thế nào.

Tần nhị tiểu thư khẽ thở dài một hơi, ôn nhu nói:

- Thanh Chu ca ca thật tốt, thật vất vả, rõ ràng lợi hại như vậy, nhưng lại vì Tần gia chúng ta, còn phải khúm núm đi hầu hạ người khác, trong lòng và thân thể nhất định rất khó chịu? Vi Mặc thật đau lòng.

Lạc Thanh Chu cũng thở dài một hơi theo:

- Không sao, nhịn một chút là được. Đại trượng phu co được dãn được, một chút khổ ấy... A! Vi Mặc, nàng bóp ta làm cái gì?

- Hừ hừ, được tiện nghi còn khoe mẽ... Cái gì mà nhịn một chút là được, còn trượng phu co được dãn được... Da mặt của Thanh Chu ca ca, càng ngày càng dày.

Tần nhị tiểu thư một mặt u oán, nhếch miệng nhỏ.

Lạc Thanh Chu không dám lên tiếng nữa.