Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 218: Thơ hay




- Trút bỏ tẩy trang đi, không làm bình hoa vô dụng. Trúc ngoài một nhánh nghiêng, thương nhớ về giai nhân. Trời hoàng hôn giá rét. Trong viện lạc hoàng hôn, đầy mùi thơm ngát, gió tinh tế, tuyết rơi xuống, sông kia dừng trôi.

Đám người nghe xong, đã biết đây là bài tiểu từ nói đến khe núi.

Còn có câu dưới.

Vũ Y dừng một chút, tiếp tục dịu dàng đọc lên:

- Sơ ảnh cạnh mặt trăng, mơ tới mất hồn chỗ. Cây mơ muốn hoàng hôn, lại đón những hạt mưa. Cô đơn cả một thế, cho đoạn hữu tình sầu, gầy gò tự tổn hại, thử hỏi hoa biết không?

- Thơ hay!

Hoa khôi vừa dứt lời, dưới đài đã có một vị lão tiên sinh mặc nho sam, vỗ tay khen:

- Ngòi bút thanh lệ uyển chuyển, bút pháp tinh tế tỉ mỉ, đã vịnh hoa mai thanh khiết ngạo nghễ, cũng biểu đạt tình cảm tác giả tán thưởng đối với hoa mai cao khiết... thơ hay! Bài này nên được đệ nhất!

Những người khác chiêm nghiệm tác phẩm, đều cùng nhau tán thưởng.

- Vũ Y cô nương, bài này do ai sáng tác?

Có người hỏi.

Vũ Y cười nói:

- Bài này là Tô Giang Ngạn công tử sáng tác.

- Quả nhiên! Ta nghe phong cách làm thơ này thì biết ngoài Tô huynh ra không ai làm được!

Một thư sinh cười nói.

Ánh mắt rất nhiều người nhìn về phía nam tử một bộ trường sam, vẻ mặt u buồn tuấn lãng trong đám người kia.

Hắn chính là Tô Giang Ngạn có tài danh trong Mạc Thành, bộ dáng luôn luôn u buồn.

Giống như chuyện thế gian này, đều không khiến hắn vui vẻ.

Nghe nói cho dù là đi thanh lâu tầm hoan với nữ tử, cũng là vẻ mất mát u buồn như vậy.

- Vũ Y cô nương, bài này của Tô huynh là hạng nhất sao?

- Nếu là bài này, chúng ta thực sự bái phục.

- Tài hoa của Tô huynh, chúng ta tâm phục khẩu phục. Bài tiểu từ này có thể xem như tác phẩm tinh phẩm xuất sắc.

Đám người nhao nhao lên tiếng.

Chỗ ngồi gần cửa sổ.

Tống Như Nguyệt nhịn không được hừ lạnh một tiếng, khóe miệng lộ ra vẻ khinh thường.

Tần Vi Mặc quay đầu nhìn nàng một cái, trong mắt đầy ý cười, thấp giọng nói:

- Mẫu thân, bài này đích thật là tác phẩm xuất sắc, ngài chướng mắt sao?

Tống Như Nguyệt liếc mắt, không để ý tới nàng.

Trên khán đài, hoa khôi Vũ Y lại cười nói:

- Các vị chờ một lát, còn có một bài cuối cùng, vừa lúc cũng là một bài tiểu từ. Đợi tiểu nữ tử đọc xong, mọi người lại bình luận cũng không muộn.

- Đọc! Đọc nhanh!

Mọi người có chút tính nôn nóng, không nhịn được.

Trong lòng mọi người kinh ngạc, chẳng lẽ còn có tác phẩm hay hơn bài này sao?

Tô Giang Ngạn ánh mắt cũng chăm chú nhìn trên đài.

Vũ Y mở giấy tuyên trong tay ra, cúi đầu nhìn nét bút trên giấy, trong mắt lộ ra một vòng kinh diễm, dừng một chút, giọng đọc nhẹ nhàng vang lên:

- Gió mưa đưa tiễn xuân đi, Tuyết bay chào đón xuân về cùng ai.... Non cao băng đóng chặt rồi, Mà cành hoa ấy vẫn tươi muôn phần.

Phần trên vừa ra, mọi người dưới đài đều an tĩnh lại.

Khí thế đập vào mặt, như thấy hiện thực.

Bài này, không đơn giản!

Vũ Y dừng một chút, tiếp tục nhẹ giọng:

- Tươi nào phải để tranh xuân, Tươi là để báo tin xuân đã về... Tưng bừng nở khắp sơn khê, cành hoa thắm ấy vẫn khoe sắc nồng.

Phần dưới vừa ra, toàn bộ phòng đều tĩnh không một tiếng động.

Mấy lão giả văn đàn đức cao vọng trọng sau hậu trường kia vừa rồi vốn đã nhìn qua bài này, sớm đã khen không dứt miệng, lúc này nghe được hoa khôi kia đọc lên, lại có một phen cảm xúc trong lòng, trong lòng đều đang thầm đọc, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Từ ngữ cũng không hoa lệ, lại tự có một khí thế khiến người trở nên nhiệt huyết khuấy động tinh thần.

Ngắn ngủi vài câu, đã khiến lòng người rung động, hào khí tỏa ra, thật lâu khó mà bình tĩnh.

Mỗi người nghe, mỗi người đều sinh ra cảm xúc kích động.

- Thơ hay! Đây mới thật là thơ hay!

Lão thư sinh vừa rồi còn tán thưởng bài thơ của Tô Giang Ngạn, lúc này biểu tình khiếp sợ, kích động cả âm thanh đều đang phát run:

- Vũ Y cô nương, mau nói, bài này là do ai sáng tác? Có thể làm ra từ ngữ kinh thế bậc này, tuyệt không phải phàm nhân!

Những người khác cũng nhao nhao tin phục, kinh thán không thôi, khen không dứt miệng.

Ngay cả Tô Giang Ngạn vẻ mặt u buồn, cũng không nhịn được quạt xếp trong tay đập lên bàn tay, thấp giọng khen:

- Thơ hay, thơ hay...

Nhóm tài nữ kia, cũng từng người ánh mắt lưu chuyển, hưng phấn mà thấp giọng nghị luận.

- Không biết người nào, có thể làm ra thơ hay bậc này!

Lúc cả đám người kinh thán không thôi, nghị luận ầm ĩ, chỗ vị trí gần cửa sổ, Tống Như Nguyệt lại thấp giọng hừ lạnh một tiếng.

Tần Vi Mặc quay đầu nhìn nàng, khẽ cười nói:

- Mẫu thân, tỷ phu làm thơ, người cũng chướng mắt sao?

- Ha ha.

Tống Như Nguyệt ha ha một tiếng, lạnh mặt nói:

- Qua loa.

Tần Vi Mặc mím môi, lại quay đầu nhìn về phía thiếu niên bên cạnh, thấp giọng nói:

- Tỷ phu, mẫu thân đang khích lệ ngươi đó. Mẫu thân chỉ cần nói hai từ này, chính là tâm phục khẩu phục.