Tần Nhị tiểu thư vén chăn lên, ôn nhu nói:
- Mỹ Kiêu tỷ, mau vào, bên ngoài lạnh lẽo.
- Ngươi không phải ngủ đã ngủ rồi sao?
- Mới tỉnh...
- Vừa hay, ta giúp ngươi xoa xoa.
- - ...
- Có thù lao đấy, chờ lúc nữa ta sẽ nếm cái miệng nhỏ của ngươi.
- Ô...
- Chờ một chút, Vi Mặc, trong cái miệng nhỏ của ngươi không có vật liệu không sạch sẽ nào chứ?
- ...
Lạc Thanh Chu đi ra Nam Cung Quận Vương phủ, rất nhanh đi qua hai con đường, đi tới phủ đệ mà nhà hắn mới mua sáng nay.
Tại sao Nguyệt tỷ tỷ lại ở đây một mình?
Còn nữa, tại sao Nguyệt tỷ tỷ vừa đúng lúc giúp hắn giết người kia?
Trong lòng hắn âm thầm suy đoán, có thể là tối hôm qua hắn không đi gặp Nguyệt tỷ tỷ, cho nên Nguyệt tỷ tỷ chủ động tới tìm hắn, vừa rồi nhìn thấy người kia.
Không biết thi thể của người kia vẫn còn không.
Hắn nhất định phải tra ra đối phương đến cùng là ai phái tới, nếu không hắn ở nội thành sẽ ăn không ngon ngủ không yên.
Một mình hắn không sợ, nhưng Tần gia nhiều người như vậy, nhạc phụ nhạc mẫu, còn có đám người Tiểu Điệp Thu Nhi, thường xuyên sẽ ra cửa, còn muốn mở tiệm vải, đối phương nếu muốn giết người, hắn căn bản cứu viện không kịp.
Cho nên, hắn nhất định phải mau chóng diệt trừ đối phương.
Trong phủ đệ yên tĩnh im ắng, không có ánh đèn, cũng không có khí tức của bất kỳ người nào.
Hắn nhảy lên nóc nhà, tìm kiếm khắp nơi một chút, cũng không nhìn thấy thân ảnh của Nguyệt tỷ tỷ.
Lúc hắn đang định lấy bảo điệp đưa tin ra, hắn đột nhiên nhìn về phía hồ nước cách đó không xa.
Phía trên hồ nước có một tòa lầu các nho nhỏ, ở lan can lầu hai trên lầu các, một thân ảnh xanh nhạt đang đứng ở nơi đó, yên tĩnh nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu nhìn thấy thân ảnh của nàng, trong lòng lập tức tự nhiên sinh ra một cỗ cảm giác thân thiết, hậm hực và khẩn trương trong lòng, cũng đột nhiên tiêu tán.
Mặc dù chỉ mới hai đêm không thấy, lại nhớ nhung kỳ lạ...
Hắn lập tức bay tới.
Gió đêm lạnh thấu xương.
Ven hồ tuyết đọng, còn chưa hoàn toàn hòa tan.
Lạc Thanh Chu bay qua hồ, không khỏi cúi đầu nhìn xuống mặt hồ một chút.
Mặt nước phản chiếu lầu các.
Nhưng bên trên lầu các, lại không có thân ảnh kia.
Có đôi khi, hắn có một loại ảo giác.
Nàng không hề giống người thật sự tồn tại, dường như chỉ tồn tại vào ban đêm, tồn tại trong giấc mộng của hắn, mỗi lần hừng đông, nàng sẽ tan biến như ánh trăng, biến mất không thấy gì nữa.
Cái gọi là Thần Hồn xuất khiếu, sẽ không phải chỉ là mộng đấy chứ?
Hắn suy nghĩ miên man, đáp xuống lầu các.
Thân ảnh xanh nhạt vậy mà chủ động mở miệng nói chuyện, vẫn bình thản như cũ:
- Chúc mừng ngươi, lại thành thân.
Lạc Thanh Chu: - ...
- Còn nữa, nhà mới không tệ.
Thân ảnh xanh nhạt lại nói.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Nguyệt tỷ tỷ đều biết sao?
Thân ảnh xanh nhạt nhìn phía đêm tối xa xăm, không trả lời, trên mặt cũng không thấy thái độ rõ ràng:
- Bản thể người giấy, là từ Khai quốc Hầu phủ ra.
Lạc Thanh Chu trầm xuống:
- Khai quốc hầu phủ?
Tia sắc lạnh trong mắt hắn lóe ra, nói:
- Quả nhiên, là liên quan đến chuyện tiến cung hôm nay của ta. Khai quốc sao? Ta nhớ đêm đó, hắn hình như còn uống rượu mừng với ta...
Thân ảnh xanh nhạt nhìn về phía hắn nói:
- Rượu mừng sao? Sao ngươi không mời ta?
Lạc Thanh Chu: - ...
Thân ảnh xanh nhạt thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía xa xa, nói:
- Lam Lăng có lẽ sẽ dẫn người tới. Hoàng đế ngươi giết là con rối do Phiếu Miểu tiên tông lựa chọn. Nữ đế của ngươi, có thể gặp nguy hiểm, trừ khi, nàng ta thỏa hiệp.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:
- Lam Lăng chính là người lần trước. Người đe dọa ngươi?
Thân ảnh xanh nhạt âm trầm nói:
- Đúng vậy.
Lạc Thanh Chu nói:
- Không phải nói, bọn họ không thể tùy ý nhúng tay vào chuyện của quốc gia khác sao? Thậm chí không thể tùy tiện đi vào?
Dừng lại, hắn đột nhiên lại nói:
- Ta biết rồi, bọn họ có thể âm thầm hành động, cũng có thể sử dụng các thế lực khác, thậm chí sẽ lợi dụng lần phản loạn này.
Trầm mặc một chút, hắn lại hỏi:
- Nguyệt tỷ tỷ, Lam Lăng có tu vi gì?
Thân ảnh xanh nhạt nói:
- Hẳn là đã đột phá đến Hóa Thần Cảnh hậu kỳ rồi.
- Hóa Thần Cảnh hậu kỳ?
Trong lòng Lạc Thanh Chu chấn động, nói:
- Ta hôm nay mới là Phân Thần Cảnh trung kỳ...
Thân ảnh xanh nhạt nhìn về phía hắn nói:
- Tu vi nhục thân của ngươi, đã là Tông Sư cảnh. Trong tình huống ngang cấp, luyện thể giả sẽ mạnh hơn. Chỉ cần ngươi đột phá đến cảnh giới Đại Tông Sư, sẽ không sợ nàng.
Khóe miệng Lạc Thanh Chu co giật vài cái:
- Đại Tông Sư...
- Rất nhanh, lấy thiên phú tu luyện của ngươi rất nhanh sẽ đạt được.
Thân ảnh xanh nhạt đêm nay không ngờ lại mở miệng cổ vũ hắn.