Lúc màn đêm che lấp, không ngừng có kỵ binh từ cửa thành lao vụt mà ra.
Nguyệt Ảnh cũng mang theo tám ngàn kỵ binh mặc ngân giáp, cùng hai vạn tinh binh giỏi phòng thủ, lấy tốc độ nhanh nhất, yên lặng lao tới Hỏa Nguyệt Quốc.
Đêm nay, tướng lĩnh canh giữ khắp nơi cùng với các chư hầu không tham gia phản loạn đều lấy được một vài tin tức.
Đồng thời, trong quân lính tầng dưới chót của Thái Vương cùng liên quân bảy quốc chư hầu, cũng bắt đầu lan truyền tin tức,.
Những sự kiện mà Lạc Thanh Chu thảo luận vào buổi sáng, Nữ đế Đại Viêm đều lập tức làm theo.
Đương nhiên, cũng có rất nhiều người không hiểu đều tỏ thái độ hoài nghi với mưu kế lần này, chẳng qua đều bị Nữ đế ép xuống.
Rất nhiều người hỏi những mưu kế này đến từ người nào, Nữ đế đều không trả lời.
Chẳng qua rất nhiều người đều có thể suy đoán ra.
Vị con rể Tần gia kia, hôm nay tiến cung gặp bệ hạ, suốt từ trưa đến tối mới rời khỏi thư phòng bệ hạ.
- Chẳng lẽ những mưu kế này, đều do thiếu niên kia nghĩ ra?
- Bệ hạ tín nhiệm hắn như vậy sao?
- Nhớ hôm qua bệ hạ còn nói với chúng ta, chúng ta chỉ có tám vạn binh lực, nhất định phải kéo dài cho đến khi liên quân bảy đại chư hầu sức cùng lực kiệt mới xuất kích, nhưng hôm nay vậy mà biến thành...
- Như vậy cũng quá mạo hiểm, chỉ dùng một chút binh lực đó lại còn muốn chủ động xuất kích...
- Ai, theo ta, cố thủ kinh thành, lấy ý chỉ của bệ hạ và Thái hậu triệu các chư hầu đến cầu vương, có lẽ còn có cơ hội...
- Nếu trận này thất bại, chúng ta.... Ai...
Lúc chúng đại thần trên đường trở về, đều vô cùng lo lắng.
Cùng lúc đó.
Nam Cung Hỏa Nguyệt ở Vị Ương Cung đến lúc tối muộn, trở lại Dao Hoa Cung, tiếp tục xem tin tức các nơi truyền đến, sau đó lại quả quyết tuyên bố mệnh lệnh.
Nam Cung Quận Vương phủ.
Đám người Tần gia sau khi cơm nước xong xuôi, lại cùng Vương phi trò chuyện một hồi rồi trở lại nơi mình ở.
Lạc Thanh Chu đỡ Tần Nhị tiểu thư vào phòng.
Phu thê hai người trong phòng nói chuyện, Tiểu Điệp, Thu Nhi, Châu Nhi thì ở bên ngoài nấu nước.
Rửa mặt xong, ba tiểu nha đầu bắt đầu dọn dẹp, rồi vào gian phòng cách vách, ba người ngủ trên một cái giường, chơi đùa điên đảo.
Náo loạn một hồi, Châu Nhi đột nhiên hỏi:
- Thu Nhi, lúc chạng vạng tối, ngươi và cô gia bí mật ở trong phòng làm gì vậy? Cô nam quả nữ, chắc chắn không làm chuyện gì tốt.
Thu Nhi cười nói:
- Ta đang thương lượng cùng cô gia, làm thế nào mới có thể ăn bánh bao nhỏ ngươi.
- Hừ, không nói thật, đánh.
Châu Nhi hừ lạnh một tiếng, lập tức ôm nàng vào, đánh vào mông nhỏ của nàng vài cái.
Thu Nhi vội vàng cười nói:
- Tiểu Điệp, mau tới hỗ trợ, chúng ta cùng lột đồ nàng ra.
Tiểu Điệp cười tới hỗ trợ.
Hai người bắt Châu Nhi lại, bắt đầu lột y phục của nàng ra.
Châu Nhi lại đá lại đẩy, cười cầu xin tha thứ.
Ba người điên náo một hồi, thở hồng hộc, không còn sức lực nào nữa.
Không bao lâu, ba người đều cởi trống trơn, ôm nhau cùng ngủ.
Mà tại căn phòng cách vách.
Lạc Thanh Chu cùng Tần Nhị tiểu thư vẫn nằm trong chăn trò chuyện như cũ.
- Ban đầu phụ thân thương lượng, muốn viết “Lạc phủ” ở bảng bên ngoài, phụ thân nói, đây là phủ đệ mà bệ hạ ban cho chàng... Chẳng qua bị Vi Mặc từ chối... Như vậy, Vi Mặc sợ phụ thân và mẫu thân sống không tự nhiên...
- Nàng làm đúng. Ta là người ở rể Tần gia, là người Tần gia, đương nhiên phải viết Tần Phủ. Nếu không phải mẫu thân không để lại di ngôn, có lẽ họ của ta đã đổi thành Tần từ lâu. Vi Mặc, kêu nhạc phụ đại nhân và nhạc mẫu đại nhân không nên suy nghĩ nhiều, dù sau này ta làm chức quan lớn thế nào, ta đều là người Tần gia, hoàn toàn không có quan hệ gì với Lạc gia...
- Vâng, Thanh Chu ca ca, thời gian không còn sớm, chàng đi mau đi.
- Đi đâu?
- Trong cung? Nói không chừng bệ hạ còn đang chờ chàng về hầu hạ đấy.
- Nói cái gì vậy, bây giờ ta là phu quân của nàng, là Lạc Thanh Chu, không phải tiểu bạch kiểm Sở Phi Dương của Nữ đế.
- Vậy Thanh Chu ca ca mau trở thành tiểu bạch kiểm để tiến cung đi, chớ chọc bệ hạ tức giận.
- ... Yên tâm đi, đêm nay nàng không dám để ta hầu hạ đâu.
- Sao vậy?
- Tối hôm qua...
- Tối hôm qua làm sao?
Đúng vào lúc này, thần sắc của Lạc Thanh Chu đột nhiên cứng lại, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ.
Ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện một hắc ảnh, đang lặng yên không một tiếng động đứng ở nơi đó, giống như quỷ mị, không nhúc nhích.
- Hô ——-.
Ngoài cửa sổ đột nhiên có một trận gió lạnh thổi qua.
Hắc ảnh kia lại đột nhiên lắc lư mấy lần, nhìn dị thường đơn bạc, giống như muốn bị gió thổi đi.
Nó đột nhiên dán ở trên cửa sổ, dường như muốn từ khe hở cửa sổ chui vào.
- Thanh Chu ca ca, sao vậy?