- Bệ hạ cảm thấy những đề nghị này của Thanh Chu có được hay không? Đương nhiên, Thanh Chu chỉ là một thư sinh, chưa hề đi lên chiến trường, khả năng chỉ biết đàm binh trên giấy. Trận chiến tranh này quá quan trọng, bệ hạ chỉ cần nghe là đủ.
Nam Cung Hỏa Nguyệt trầm mặc đã lâu, mới lên tiếng nói:
- Những lời của tiên sinh, trẫm sẽ suy nghĩ thật kỹ.
Nói xong, nàng đứng lên nói:
- Thời gian không còn sớm, trẫm còn có việc, không thể giữ tiên sinh ở lại ăn cơm chiều. Lúc đầu muốn cùng tiên sinh ăn bữa cơm, chẳng qua tiên sinh nói quá đặc sắc, trẫm thực sự không muốn phá ngang, chờ lần sau đi.
Lạc Thanh Chu vội vàng đứng lên, khom người cáo lui.
Nguyệt Vũ đưa hắn ra cửa, đột nhiên nhìn bóng lưng của hắn nói:
- Lạc công tử.
Lạc Thanh Chu xoay người nhìn nàng, nho nhã lễ độ nói:
- Nguyệt Vũ cô nương có gì phân phó?
Hai mắt Nguyệt Vũ sáng lóng lánh nhìn hắn nói:
- Những lời mà Lạc công tử nói với bệ hạ trong thư phòng, Nguyệt Vũ một chữ cũng không nghe sót. Tài hoa của công tử, hiếm thấy trên đời. Công tử nếu dẫn quân, hẳn sẽ là nguyên soái; nếu tham chính, hẳn là thừa tướng. Có công tử phụ tá bệ hạ, Nguyệt Vũ tin tưởng, bệ hạ nhất định sẽ thắng lợi, Đại Viêm cũng nhất định sẽ tốt hơn.
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Nguyệt Vũ cô nương quá khen.
Nguyệt Vũ nhìn gương mặt tuấn mỹ và khí chất tao nhã của hắn, thần sắc hoảng hốt một chút, bờ môi mấp máy, dường như muốn nói cái gì đó, lại nhịn xuống.
Lạc Thanh Chu nói:
- Nguyệt Vũ cô nương, cáo từ.
Nói xong, hắn bước nhanh rời đi.
Nguyệt Vũ đứng ở cổng, lại kinh ngạc nhìn nhìn hắn một hồi, thẳng cho đến khi bóng lưng hắn biến mất tại góc rẽ, mới cô đơn quay người trở về.
Nàng tiến vào thư phòng, Nguyệt Ảnh đang đứng ở bên trong.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn nàng một cái, khóe miệng lộ ra một vòng mỉa mai, nói:
- Thế nào, không nỡ để hắn đi sao?
Nguyệt Vũ cúi đầu cung kính nói:
- Bệ hạ, Nguyệt Vũ cảm thấy, những lời mà Lạc công tử vừa nói...
- Trẫm là đang hỏi ngươi, có phải là không nỡ để hắn đi phải không?
Nam Cung Hỏa Nguyệt lạnh giọng đánh gãy lời nàng.
Nguyệt Vũ đột nhiên quỳ xuống đất, cúi đầu, đỏ mặt nói:
- Thuộc hạ... Thuộc hạ chỉ muốn nghe Lạc công tử nói chuyện...
Nam Cung Hỏa Nguyệt cười nhạo một tiếng, không tiếp tục truy cứu, ánh mắt nhìn về phía tin tức trên bàn, nhìn trong chốc lát, lại quay đầu, nhìn về phía địa đồ trên tường, trầm mặc hồi lâu, miệng thầm thì thào, giống như đang lẩm bẩm:
- Sư tỷ, cảm ơn ngươi... Cảm ơn ngươi giúp trẫm phát hiện một thiên tài như vậy... Cảm ơn ngươi đưa hắn cho trẫm... Trẫm gặp qua nhiều thiên tài như vậy, nhưng, không có một có một người nào như hắn... Hoàn mỹ...
Nàng đột nhiên quay đầu nói:
- Nguyệt Ảnh, ngươi cùng Cốc Đàn chỉ huy kỵ binh ngân giáp cùng hai vạn tinh binh, đêm nay xuất phát, lập tức chạy tới Hỏa Nguyệt Quốc! Lạc tiên sinh nói gì ngươi hẳn cũng nghe được, cứ dựa theo hắn nói mà làm.
- Vâng, bệ hạ!
Nam Cung Hỏa Nguyệt lại nhìn về phía Nguyệt Vũ nói:
- Đi mời Uất Trì Lăng đến đây, nói cho hắn, trẫm cần hắn mang binh xuất chinh! Nếu hắn không đồng ý, trực tiếp mang cả nhà hắn...
Nói đến đây, nàng dừng lại, đột nhiên suy nghĩ lòng người mà Lạc Thanh Chu vừa nói...
Trầm mặc hồi lâu.
Giọng nói của nàng chậm dần:
- Nói cho hắn, trẫm và bách tính Đại Viêm, đều cần hắn. Nếu hắn không tới… bỏ đi, thả toàn bộ nhà hắn, không cần quan tâm tới bọn họ nữa.
Nguyệt Vũ nghe vậy liền giật mình, nói:
- Bệ hạ...
Nam Cung Hỏa Nguyệt bình tĩnh nói:
- Đi đi. Nếu hắn không tới...
Nói đến đây, nàng ngẩng đầu nói:
- Trẫm sẽ để Lạc tiên sinh đi, ngươi đi theo hắn làm việc, như thế nào?
Nguyệt Vũ lập tức cứng đờ, cúi đầu xuống, mặt đỏ tới mang tai.
Lúc chạng vạng tối.
Lạc Thanh Chu ra khỏi hoàng thành, trực tiếp đi tới phủ đệ mới.
Trong phủ đệ, chúng nô bộc đang bận rộn.
Quét dọn tro bụi, làm cỏ cắt cây, đặt mua các loại đồ nội thất vân vân.
Tiểu Điệp, Châu Nhi cùng đám nha hoàn cũng vội vàng quên cả trời đất.
Nô bộc đều do Vương phi phái từ Nam Quốc Quận Vương phủ, lúc này Vương phi cùng mấy người Tống Như Nguyệt đang nói chuyện sau hoa viên.
Tần Nhị Ca về sông Vân Vụ một chuyến, chuyển những đồ vật có thể sử dụng ở nhà cũ tới đây.
Tần Văn Chính đang thương lượng việc bố trí ở tiền viện với Chu quản gia.
Lạc Thanh Chu đi hậu viện, phát hiện trên cửa lớn các viện đều lắp bảng tên.
Mai Hương uyển, Trích Tiên Cư, Linh Thiền Nguyệt cung vân vân, đều vẫn sử dụng những các tên trước đó.
Trong Mai Hương uyển, Thu Nhi đang lau cửa sổ một mình.
Nha đầu này mặc váy áo màu vàng nhạt, da thịt tuyết trắng, tư thái thon thả, dáng vẻ nhẹ nhàng, cho dù là động tác làm việc cũng toả ra khí chất nhẹ nhàng của nữ tử Giang Nam.
Đương nhiên, Lạc Thanh Chu sẽ không coi thường nàng.