Tiếng tiêu vang lên, tiên hạc bay múa.
Mặt trời từ không trung, chậm rãi rơi xuống, trong bất tri bất giác, đã đến chân trời.
Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn thoáng qua thân ảnh vẫn yên tĩnh tu luyện trên vách đá, xoay người, tiến vào động phủ, tắm rửa thay quần áo.
Trong bồn tắm, ao nước dập dờn, cánh hoa bay xuống.
Mặt trời xuống núi, Lạc Thanh Chu từ trạng thái tu luyện, chậm rãi mở hai mắt ra.
Ngay khi hắn muốn đứng dậy đi vào động phủ, bảo điệp đưa tin trên người bỗng rung lên.
Nguyệt tỷ tỷ nhắn tin tới.
Màn đêm bao phủ.
Một vòng trăng bạc, thăng lên bầu trời đêm, cô tịch mà trong trẻo lạnh lùng.
Như tâm tình của người nào đó lúc này.
【 Đang làm gì 】
Lạc Thanh Chu đáp lại: 【 Vừa tu luyện xong, chuẩn bị tiếp tục tu luyện, Nguyệt tỷ tỷ có chuyện gì sao? 】
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Ngươi luyện đan rồi? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Buổi sáng luyện, lúc đầu sư phụ muốn tìm một vị sư thúc tổ dạy ta luyện đan, kết quả bị thuật luyện đan mà Nguyệt tỷ tỷ dạy ta đả kích. Nguyệt tỷ tỷ, ta có thể hỏi một chút không? Thuật luyện đan bây giờ của ngươi là phẩm cấp gì rồi? 】
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Không có phẩm cấp 】
Lạc Thanh Chu: 【 Không muốn nói thì thôi, mà Nguyệt tỷ tỷ, vị sư thúc tổ kia còn đưa cho ta một bộ đan phương, đến lúc đó lấy về cho ngươi xem một chút 】
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Đêm nay mang qua đây luôn đi 】
Khoé miệng Lạc Thanh Chu giật một cái: 【 Đêm nay ta có việc, không thể đi, hai ngày nữa được không 】
Đêm nay phải cùng sư thúc tu luyện, đêm mai còn phải ở hoàng cung...
Ai, thật bận bịu.
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Chuyện gì 】
Lạc Thanh Chu: 【 Tu luyện 】
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Ồ 】
Lạc Thanh Chu nhìn thấy cái chữ này, hắn giống như đột nhiên nhìn thấy Nguyệt tỷ tỷ một mình cô đơn đứng dưới ánh trăng, ngẩn người nhìn đêm tối xa xa.
Trong lòng hắn đột nhiên có chút áy náy và do dự.
Nhưng sư thúc, dù sao cùng hắn...
Hắn trả lời: 【 Nguyệt tỷ tỷ, vậy đêm nay ta tới 】
Thật lâu sau, tin nhắn mới đến: 【 Tuỳ ngươi 】
Trong lòng Lạc Thanh Chu mâu thuẫn một chút, cuối cùng thu lại bảo điệp đưa tin, giẫm lên tuyết đọng, đi về phía động phủ của sư thúc.
Phía Nguyệt tỷ tỷ không sốt ruột.
Nhưng sư thúc bên này...
Ngày mai hắn sẽ phải tiến cung, cho nên đêm nay, hắn nhất định phải cho sư thúc một câu trả lời.
Sư thúc khác với những người khác, chắc chắn không thể nào có danh phận gì.
Cho nên, hắn phải đền bù cho nàng nhiều hơn.
Cửa động từ từ mở ra, bên trong lộ ra ánh sáng yếu ớt.
Sáng quá, mọi người sẽ càng xấu hổ, mặc dù đã không phải lần đầu tiên.
Mỗi lần tu luyện, đều ở chung cùng một phòng.
Nơi đó có một hồ nước nóng, tương đối ấm áp, cũng tương đối dễ dàng.
Lạc Thanh Chu đi vào, người trong phòng đã mặc một bộ sa mỏng, xõa mái tóc đen nhánh, đang nhẹ nhàng lấy những cánh hoa bên cạnh hồ.
Dưới sa mỏng, hai chiếc đùi thon dài tuyết trắng cùng bàn tay xinh đẹp, trong hơi nước mờ mịt, mông lung, xinh đẹp mê người.
- Nhiệt độ nước vừa đủ, ta vừa tắm.
Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt như nước mà nhìn hắn, thần sắc trên mặt, giọng nói, đều trở nên nhu hòa, giống như là một người hoàn toàn khác so với ban ngày.
- Ừm.
Lạc Thanh Chu trả lời một tiếng, chần chờ một chút, trực tiếp cởi áo ra, đi vào hồ nước.
Hồ nước ấm áp cùng cánh hoa sen màu hồng chen chúc mà đến, chặt chẽ bao vây lấy thân thể của hắn, hắn nhắm mắt lại, tựa ở vách đá phía sau, vừa chà tắm vết bẩn trên người, vừa hưởng thụ cảm xúc tuyệt vời ở nơi này.
Sau một lúc lâu, một bàn tay từ đằng sau duỗi đến, cầm khăn giúp hắn lau bả vai rắn chắc và phía sau lưng, nói khẽ:
- Vốn cho rằng ngươi sẽ về nhà.
Lạc Thanh Chu mở mắt ra nói:
- Ta có tàn nhẫn như vậy sao?
- Có.
- Vậy sư thúc còn thích?
- Thích.
- A...
- Ừm.
Trong bồn tắm, lại tạo nên một vòng gợn sóng.
Cánh hoa bay xuống, ấm áp bao bọc.
Lạc Thanh Chu nhắm mắt lại, không khỏi cảm thán nói:
- Suy nghĩ hôn sự ngày mai, thật sự là vấn đề lớn, ta cảm thấy đầu mình muốn bạc trắng rồi.
Cùng lúc đó.
Hoàng cung, Dao Hoa Cung, ở mật thất nào đó.
Nam Cung Hỏa Nguyệt một thân hồng y, xõa tóc dài, lười biếng ngồi trên một cái ghế phát ngốc.
Nàng mới vừa bước ra khỏi bồn tắm, trên người chỉ khoác lớp y phục mỏng manh, cái cổ thon dài cùng xương quai xanh duyên dáng còn mang theo mấy giọt nước sáng lóng lánh, trước ngực cao ngất, như ẩn như hiện, một đôi chân đẹp thon dài thẳng tắp dưới váy đỏ mỏng manh cũng cực kỳ mê người.
Cách chiếc ghế không xa, đặt một vương miện cao quý, hoàng bào và một số đồ trang sức khác.
Trong tay nàng cầm một khối ngọc thạch, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Dường như do dự hồi lâu, nàng vươn ngón tay ngọc, viết trên tấm ngọc thạch, khi viết xong, lại nhìn mấy lần, rồi mới gửi đi.