Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2125: Tâm tư mâu thuẫn của nữ đế, Nguyệt tỷ tỷ biến thái (1)




Bên trong im lặng.

Một lát sau, giọng nói của Lạc Thanh Chu vang lên:

- Không, ngươi nghỉ ngơi, không cần quan tâm đâu.

- Vâng.

Thu nhi đáp ứng một tiếng, đành phải lui ra, trở lại phòng mình.

Nàng thật ra không cần lo lắng, cô gia yêu thương tiểu thư như vậy, nếu như thật sự không được, khẳng định hắn sẽ không cứng rắn.

Trong phòng, Lạc Thanh Chu giúp Tần nhị tiểu thư thay quần áo, lại thay ga trải giường.

Hai người ôm nhau, Tần nhị tiểu thư thở dốc, rất đã mệt mỏi tiến vào mộng.

Lạc Thanh Chu nhìn khuôn mặt kiều mị ửng hồng của nàng, âm thầm thở dài một hơi.

Vẫn không được, còn chưa tới bước cuối cùng.

Thuốc chỉ có thể tạm thời ổn định bệnh tình, trước khi không triệt để trị tận gốc, hai phu thê có lẽ đã không có cách nào tiến hành đến bước cuối cùng, chỉ có thể an ủi lẫn nhau.

Hắn lại không vội, chỉ là cảm thấy ngày mốt phải tiến cung, thật có lỗi với nàng.

Cạch...

Lại suy nghĩ lung tung trong chốc lát, hắn lấy bảo điệp đưa tin ra.

Vừa rồi chơi đùa với hai bàn chân nhỏ nhắn của Tần nhị tiểu thư, cùng Tần nhị tiểu thư nói chuyện một hồi, bảo điệp đưa tin trên người rung lên vài cái, không biết là ai gửi tin nhắn tới.

Tin đầu tiên là do thánh nữ Lưu Ly của Tiên Vân Các gửi tới: Sở sư huynh, chúc mừng ngươi, nghe nói ngươi sẽ thành thân cùng trưởng công chúa. Quả nhiên, lúc trước ngươi từ chối ta, ngoại trừ nguyên nhân nương tử nhà ngươi ra, còn có ta không đủ xinh đẹp và ưu tú

Lạc Thanh Chu trả lời: Tình thế bức bách, bất đắc dĩ

Tin thứ hai là sư phụ Tử Hà tiên tử gửi tới: Phi Dương, ngày mai lên núi, sư thúc tổ bảo Ngô sư thúc dạy ngươi luyện đan, bắt đầu từ đan dược cơ bản nhất. Học được luyện đan, sau này sẽ có lợi vô cùng

Lạc Thanh Chu âm thầm nói: Sư thúc không nói cho sư phụ sao?

Hắn đang muốn nhắn, lại âm thầm nói: Nếu không ngày mai đi xem một chút, không biết những luyện đan sư khác luyện đan có gì khác với Nguyệt tỷ tỷ. Dù sao ngày mai còn phải đi tu luyện, thuận tiện đi quan sát một chút.

Suy nghĩ đây, hắn trả lời: Được rồi, cảm ơn sư phụ, sư phụ thay ta cảm ơn sư thúc tổ

Vẫn còn tin nhắn cuối cùng.

Sau khi mở ra, hắn sửng sốt, không ngờ là Tiểu Nguyệt gửi tới: Không làm gì, có việc?

Hả? Thái độ này... Không giống giọng điệu của một muội muội tốt.

Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, trả lời: Không sao đâu, chỉ muốn hỏi một chút, chúc ngủ ngon

Ai ngờ tin nhắn của Tiểu Nguyệt nhanh chóng trả lời lại: Ngươi đang làm gì?

Lạc Thanh Chu: Ngủ

Tiểu Nguyệt: Cùng nương tử nhà ngươi sao?

Lạc Thanh Chu: Ừm

Tiểu Nguyệt: Cùng mấy người?

Lạc Thanh Chu: - ...

Không nói chuyện, chúc ngủ ngon .

Trong khi đó.

Hoàng cung, trong thư phòng Dao Hoa cung.

Thiếu nữ mặc váy áo đỏ rực, đang để lộ một đôi chân ngọc trắng như tuyết, ngồi ở trước bàn nhíu mày, ngẩn người.

Trên bàn, đặt một khối bảo điệp đưa tin.

- Hắn có vẻ vẫn còn chưa biết. Hắn chắc chắn chưa biết... Trẫm tuyệt đối không cho phép hắn biết.

Lại qua một lúc lâu.

Nàng đột nhiên thần hồn xuất khiếu, cầm lấy bảo điệp đưa tin trên bàn, trả lời tin nhắn: Ca ca tốt, gần đây kinh thành xảy ra rất nhiều chuyện, thật đáng sợ. Muội muội sợ hãi, ngươi khi nào đến với muội muội?

Tin nhắn nhanh chóng trả lời: Đừng sợ, ta sẽ chuyển vào nội thành sớm thôi

Tiểu Nguyệt: Ca ca, quá tốt, ngươi sẽ chuyển đến nội thành sống sao? Đúng rồi, ngươi có biết muội muội sống ở đâu không?

Lạc Thanh Chu nhìn tin nhắn này, ánh mắt lóe lên, trả lời: Không biết, chỉ biết ở nội thành

Tiểu Nguyệt: Vậy chờ ca ca đến nội thành, Tiểu Nguyệt sẽ mời ca ca đến nhà muội muội làm khách, được không?

Lạc Thanh Chu: Được

Tiểu Nguyệt: Đến lúc đó ca ca nhớ mang theo tẩu tẩu cùng đến, được không?

Lạc Thanh Chu: Được

- Quả nhiên hắn còn không biết.

Dao Hoa cung, trong thư phòng, Tiểu Nguyệt rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, lập tức cắn răng, oán hận nói:

- Nữ nhân đê tiện vô sỉ, không phải tất cả thứ tốt đều là của ngươi, trẫm cũng muốn chia một chén... Không! Trẫm muốn đoạt hắn lại! Bắt ngươi phải hối tiếc.

Nàng không nói gì nữa, thần hồn trở về cơ thể.

Một lát sau, vị nữ đế Đại Viêm chậm rãi mở hai mắt lạnh như băng mà uy nghiêm.

Nàng cầm bảo điệp từ trên bàn, nhìn tin nhắn phía trên, ánh mắt lại dừng lại ở hai chữ chói mắt kia, cắn răng, ném bảo điệp đưa tin:

- Cút! Liếm cẩu, buồn nôn.

Rồi nàng lại nắm chặt nắm tay, vẻ mặt lạnh lẽo nói:

- Đáng giận! Chờ đó cho trẫm! Ngày mốt trẫm muốn ngươi phải quỳ trong phòng tân hôn, khóc lóc cầu xin cho trẫm quỳ liếm ngươi.

- Hả? Có vẻ như có gì đó không ổn?