- Bây giờ Tần gia chúng ta cuối cùng cũng có thể chống chọi bước tới bầu trời sáng, thật khổ.
Tống Như Nguyệt vui mừng đến phát khóc, lải nhải nói không ngừng.
Tần Văn Chính vốn cũng tươi cười cùng nhau nói chuyện, nhưng đột nhiên trầm mặc xuống.
Trên mặt Lạc Thanh Chu cùng Tần nhị tiểu thư, từ đầu đến cuối đều không hề lộ ra nụ cười.
Lạc Thanh Chu không dám ở lại lâu, lấy cớ còn muốn trở về đọc sách, một mình rời đi trước.
Lúc hai người đến, cũng đã thương lượng xong, chuyện này không thể nào giấu diếm, cho nên, Tần nhị tiểu thư quyết định đêm nay sẽ nói thẳng với hai người.
Mặc dù nó rất tàn nhẫn.
Lạc Thanh Chu một mình rời đi, không trở lại tiểu viện, mà là ra khỏi cửa lớn, đi tới bên bờ sông.
Dưới tàng cây lớn bên bờ sông, có một thân ảnh mặc áo lông chồn tuyết trắng.
Bên cạnh bóng dáng trắng như tuyết, Hạ Thiền cầm kiếm, không nhúc nhích đứng ở nơi đó.
Trong tuyết đọng cách đó không xa, Bách Linh đang ngồi xổm trên mặt đất, trong miệng vừa ngâm nga ca hát, đắp nặn người tuyết.
Lạc Thanh Chu nhìn ba người một chút, đi tới.
Hạ Thiền nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn hắn một cái, lại quay đầu đi, không nói gì.
- Ta có một con lừa nhỏ, cho tới bây giờ ta cũng không cưỡi, có một ngày ta cưỡi cô gia đi chợ...
Khi Lạc Thanh Chu đi tới dưới tàng cây lớn, Bách Linh vẫn đưa lưng về phía hắn ngồi xổm trong tuyết cách đó không xa, rất nghiêm túc hát bài hát, đắp người tuyết.
- Thiền Thiền, ta hát dễ nghe không?
Bách Linh hát xong, vẻ mặt đắc ý, quay đầu lại, nụ cười trên mặt lại đột nhiên cứng đờ.
Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, ánh mắt nhìn về phía Tần đại tiểu thư bên cạnh, do dự một chút, hỏi:
- Đại tiểu thư, ngươi và đại ca, có phải không có tình cảm gì đúng không? Nghe Nhị tiểu thư nói, từ khi còn bé ngươi rất ít khi nhìn thấy hắn.
Tần đại tiểu thư thu hồi ánh mắt, nhìn về phía hắn, trầm mặc một chút, nói:
- Vì sao đột nhiên lại hỏi như vậy?
Lạc Thanh Chu nhún vai một chút, nói:
- Cũng không có gì, chỉ là cảm thấy đại ca đã qua đời, tối hôm qua đại tiểu thư nên đốt mấy tờ vàng mã cho hắn.
Tần đại tiểu thư âm trầm nói:
- Có tác dụng sao?
Lạc Thanh Chu nhất thời nghẹn lời.
Ánh mắt Tần đại tiểu thư một lần nữa nhìn về phía mặt sông, bình tĩnh giống như rừng cây không có bất kỳ tình cảm nào.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Đại tiểu thư nói phải, quả thật không có tác dụng gì, cũng chỉ tự mình lừa mình mà thôi, tự mình an ủi trong lòng mình mà thôi. Nhưng... Thôi, không nói nữa. Nhị tiểu thư có thể đã nói chuyện của đại ca cho nhạc phụ nhạc mẫu, đại tiểu thư có muốn đi thăm bọn họ không?
Tần đại tiểu thư mặt không gợn sóng nói:
- Có Vi Mặc là đủ rồi.
Lạc Thanh Chu đứng bên cạnh, yên lặng nhìn nàng, gương mặt thiếu nữ dưới ánh trăng, đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông, giống như mộng ảo.
Không biết vì sao, giờ khắc này, hắn đột nhiên nhớ tới cuộc đối thoại giữa hắn và Lệnh Hồ sư thúc vào buổi sáng.
- Ta thấy, nàng cũng rất tốt.
Suy nghĩ những lời này, ánh mắt của hắn theo bản năng nhìn về phía bóng lưng bên cạnh, dáng người, cùng...
Vụt!
Bên cạnh đột nhiên sáng lên một đạo hàn mang.
Ánh mắt của hắn dần dần di chuyển xuống, rơi vào bộ ngực cao vút, bên cạnh đột nhiên đâm ra một thanh kiếm, mũi kiếm sắc bén, vừa rồi ngang trước mắt hắn, che khuất tầm mắt của hắn.
Hạ Thiền cầm kiếm, thần sắc lạnh như băng mà ghét bỏ trừng mắt nhìn hắn:
- Tên, tên háo sắc.
Lạc Thanh Chu: - ...
Bách Linh cũng đứng lên nói:
- Cô gia, ngươi vừa rồi nhìn chỗ nào của đại tiểu thư nhà ta vậy?
Lạc Thanh Chu lui về phía sau vài bước, tránh được hàn khí của kiếm phong, nghiêm trang nói:
- Áo lông chồn, áo lông chồn của đại tiểu thư giống với nhị tiểu thư, còn cả áo lông chồn của nhạc mẫu đại nhân, là làm cùng một chỗ sao? Đẹp quá.
Hạ Thiền vẫn trừng mắt nhìn hắn như trước, không nói gì.
Bách Linh miệng nhỏ nhắn bĩu môi:
- Hừ, miệng lưỡi cô gia đầy dối trá, rõ ràng đang nhìn trộm chân nhỏ đáng yêu của tiểu thư, người ta và Thiền Thiền tận mắt nhìn thấy.
Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật giật, liếc xéo nàng một cái, không biết ai nói dối đâu! Một chín một mười thôi.
Nhưng...
Hắn theo bản năng nhìn thoáng qua dưới váy Tần đại tiểu thư, nhất thời sửng sốt.
Tần đại tiểu thư hôm nay mang giày, hình như là đôi lúc trước hắn tặng...
Hắn đột nhiên lại ngẩng đầu, nhìn về phía Bách Linh.
Nha đầu này vừa rồi không phải cố ý nhắc nhở hắn chứ?
- Cô gia lại nhìn trộm nữa.
Bách Linh lập tức lại kêu lên, giơ nắm đấm nhỏ xúc động nói:
- Tiểu thư, mau đá cô gia một cước, hung hăng trừng phạt hắn! Hừ, cô gia thật sự là mèo con tham lam, ăn trong chén, nhìn trong nồi, thế mà còn mơ ước chân nhỏ đáng yêu của chị vợ.