Bắp thịt trên mặt Lý Trung hơi co giật, lại khó tin nhìn chằm chằm nàng một lát, đột nhiên thở dài một tiếng, nói:
- Đều do ông trời, điện hạ nếu là nam nhi, bệ hạ nếu có một nửa bản lĩnh của điện hạ, mọi chuyện sẽ không đi đến nước này.
Lập tức hắn cười thảm thiết, nói:
- Lão nô thẹn với tiên đế, thẹn với tiên đế.
Dứt lời, hào quang trong tay chợt lóe, đánh về phía đỉnh đầu của mình.
Trường thương trong tay Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên ngăn cản bàn tay của hắn, lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi cảm thấy hổ thẹn với tiên đế, vậy ngươi không có tư cách chết ở chỗ này. Ngươi chết như vậy, sao có mặt mũi gì để đi gặp phụ hoàng ta?
Lý Trung thê lương nhìn nàng.
Ánh mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt cũng nhìn về phía hắn, lạnh lùng nói:
- Hiện giờ Yêu tộc ở biên cảnh làm loạn, các quốc gia khác cũng đang nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, hôm nay Hoàng đế băng hà, Đại Viêm tất sẽ rung chuyển bất an, rất nhiều thế lực rục rịch. Lý Trung, ngươi bây giờ nếu cứ chết như vậy, ngay cả bổn cung cũng khinh thường ngươi. Ngươi thân là Tông Sư, vì sao không giữ lại cái mạng này, giúp bổn cung, giúp thái hậu ổn định thế cục, để cho Đại Viêm một lần nữa trở về thời bình, để cho dân chúng không vì chiến loạn mà tan cửa nát nhà, di dời đi nơi khác?
- Như vậy, ngươi mới có thể chuộc tội, mới xứng đáng với phụ hoàng ta.
Lý Trung cúi đầu, đột nhiên cười thảm thiết:
- Lão nô hôm nay thấy được quá nhiều thứ, những người khác đều đã chết, lão nô lại còn sống, điện hạ yên tâm sao?
Nam Cung Hỏa Nguyệt thu hồi Hỏa Diễm thương trong tay, nhìn về phía Thái hậu đang run rẩy đi tới, lạnh như băng mà uy nghiêm nói:
- Bổn cung nếu không yên tâm, sẽ không nói nhảm với ngươi nhiều như vậy. Nếu ngươi còn muốn chết, vậy cứ tự sát trước mặt Thái hậu là được.
Dứt lời, nàng đi xuống bậc thang, đón gió tuyết, đi về phía Thái hậu.
Thái hậu nức nở khóc nói:
- Hỏa Nguyệt! Hoả Nguyệt! Bệ hạ đâu? Hoàng đệ của ngươi đâu? Hắn có ra ngoài không?
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn bộ dáng hoảng loạn của nàng, vươn tay, muốn đỡ nàng dậy, nhưng sau khi dừng lại một chút, rồi thu tay lại, lạnh lùng nhìn nàng nói:
- Chết rồi.
Lúc nói hai chữ này, không biết vì sao, trong lòng nàng lại đột nhiên sinh ra một chút thống khái cùng hận thù khó có thể thấy rõ.
Trên bầu trời, bông tuyết từ từ tung bay.
Nàng rút lớp hộ thể đi, để bông tuyết lạnh lẽo rơi xuống trên mặt, cảm nhận được một tia lạnh trắng tinh kia.
Trên hỷ bào sạch sẽ đã tràn đầy bẩn thỉu.
Hôm nay, là ngày cưới của nàng.
Trong khi đó.
Lạc Thanh Chu xuyên qua dưới lòng đất, cũng không chạy ra khỏi hoàng cung, mà đi tới mật thất dưới lòng đất mà hoàng đế từng tu luyện.
Hắn chuẩn bị đến đó băng bó vết thương, nghỉ ngơi một chút, thuận tiện xem bên trong còn cất giấu thứ gì khác hay không.
Bảo điệp đưa tin rung lên liên hồi.
Chờ đến khi bố trí kết giới thông đạo xong xuôi, hắn mới có thời gian lấy bảo điệp đưa tin ra, kiểm tra tin nhắn phía trên.
Mà lúc này, Hạ Thiền ngồi xổm bên cạnh hắn, yên lặng giúp hắn xử lý vết thương trên người.
Trong bảo điệp đưa tin không ngờ có hơn mười tin nhắn.
Ngoại trừ Lệnh Hồ sư thúc gửi tin tới, còn có sư phụ Tử Hà tiên tử gửi tin tới.
Đội ngũ đón dâu và người của Lăng Tiêu tông, đã đến nội thành, người của các môn phái khác cũng đã đến, dựa theo quy củ, trước khi tiến vào hoàng cung, hắn cần phải đi ra khỏi kiệu, làm lễ với dân chúng đang tụ tập ở ngoài hoàng cung, sau đó cưỡi bạch mã tiến cung.
Bây giờ trong kiệu tân lang đương nhiên là do Lệnh Hồ sư thúc cải trang.
Cho nên lúc này, các nàng đều rất sốt ruột.
Lạc Thanh Chu nhìn những tin nhắn này, trầm ngâm một chút, trả lời: 【 Sư thúc, ngươi kéo dài thêm một lát nữa, ta lập tức đi qua 】
Hoàng đế băng hà, trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy, hôn sự của trưởng công chúa khẳng định sẽ không thể nào tiếp tục.
Nhưng Sở Phi Dương nhất định phải xuất hiện.
Mặc dù chỉ là vì Lăng Tiêu Tông, hắn cũng nhất định phải đi.
Tất nhiên, điều này cũng có một số rủi ro.
Nếu trưởng công chúa...
Nhưng hắn nhất định phải tận mắt nhìn thấy thái độ của đối phương, cùng tình huống trong cung hiện giờ, mới có thể yên tâm.
Nếu tình hình không giống như hắn dự liệu, hắn và gia đình cũng chỉ có thể tiếp tục chuyển đi.
Dù sao hiện giờ hắn đã có tu vi Tông Sư, trời đất rộng lớn, nơi nào cũng sẽ có một mảnh dung thân.
Tin nhắn nhanh chóng trả lời: 【 Hình như đã có chuyện xảy ra trong cung? Ngươi ở đâu? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Dưới lòng đất 】
Trúc Trúc: 【 Ngươi đến khi nào? Đã có người bắt đầu hoài nghi, Đoan Vương cũng đến thăm dò mấy lần, ta không thể nào đi ra ngoài, vừa đi ra ngoài liền bại lộ. Mặc kệ ngươi làm cái gì, đợi lát nữa nhất định phải xuất hiện, bằng không sẽ hại toàn bộ Lăng Tiêu tông chúng ta 】