- Nô tài đáng chết! Nô tài đáng chết! Mong bệ hạ trừng phạt...
Đợi hắn đánh hơn mười cái, Nam Cung Dương chán ghét khoát tay áo, nói:
- Được rồi, cả miệng toàn máu, thành thể thống gì? Không thấy Lạc Khanh và nương tử nhà hắn còn ở chỗ này sao? Trước mặt khách, nghiêm túc tí đi! Hừ, cẩu nô tài ngươi xuất thân thấp hèn, có khi còn không biết lễ nghĩa gì, cho dù đi ở rể nhà người ta, có khi còn chả có ai để ý tới ngươi.
Nói xong, hắn lại tươi cười đầy mặt nhìn thiếu niên dưới đài nói:
- Lạc Khanh, đừng để ý. Cẩu nô tài này miệng đầy rác rưởi, đại ca ngươi là Tần Lãng đúng không? Trẫm nhớ kỹ, hắn vẫn còn sống, trẫm chưa chém đầu hắn đâu.
Dứt lời, hướng ra ngoài cửa nói:
- Mang Tần Lãng vào.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu nhìn về phía cửa.
Một lát sau.
Bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân, lập tức cửa phòng được mở ra.
Hai tên thái giám khiêng một cái thùng gỗ thật lớn, từ từ đi vào, trong thùng lộ ra một cái đầu tóc tai bù xù, không thấy rõ hai má, đồng thời, từ trong thùng truyền đến một mùi thuốc nồng nặc và mùi tanh hôi.
- Đặt lên.
Nam Cung Dương nhìn biểu tình trên mặt thiếu niên dưới đài, cười ra lệnh.
Hai tên thái giám lập tức nâng thùng gỗ, thật cẩn thận đặt ở trên bậc thang rồi cúi đầu khom người, lui ra ngoài.
Nam Cung Dương đột nhiên “hử” một tiếng, đứng lên đi tới trước thùng gỗ, ánh mắt hồ nghi nhìn cái đầu đang lộ ra trong thùng kia, hỏi:
- Lý Quý, đây là Chỉ huy sứ tiền nhiệm Tần Lãng của trẫm sao? Sao lại biến thành bộ dáng này? Trẫm nhớ lúc trước hắn mặc Kỳ Lân phục vào rất anh tuấn thần võ, uy phong lẫm liệt lắm mà.
Lý Quý đứng lên khỏi mặt đất, cũng đi đến bên cạnh thùng, kiễng mũi chân, nhìn về phía bên trong, lập tức bịt mũi nói:
- Bệ hạ, đây hẳn là Tần Lãng Tần đại nhân, cổ có vết kim khâu, xem ra còn chưa chết.
Lập tức hắn vội vàng nhìn về phía thiếu niên dưới đài, nhếch miệng nói:
- Lạc công tử, ngươi không phải muốn tìm đại ca ngươi sao? Mau tới xem thử, đây chính là đại ca ngươi, hắn vẫn còn sống.
Người trong thùng, tựa hồ nghe được gì đó, đầu hơi giật giật một chút, nhưng không nâng lên.
Nam Cung Dương nhíu mày, nói:
- Lý Quý, chuyện này làm sao vậy? Làm sao có thể để đại ca Lạc Khanh ở trong thùng? Mau đưa hắn ra, để Lạc Khanh gặp.
Lý Quý lập tức cung kính nói:
- Vâng.
Nói xong, hắn đi đến bên cạnh thùng, hai tay cầm một tay cầm bên cạnh thùng gỗ, dùng sức nhấc lên, miệng nhắc nhở:
- Bệ hạ, tránh ra.
Ầm!
Thùng gỗ đột nhiên vỡ ra bốn năm phần, thuốc màu đen trong thùng “ào” một tiếng, hắt xuống đất.
Đồng thời, trong thùng gỗ đột nhiên xuất hiện một bóng người, thân thể mềm nhũn, nằm sấp trên mặt đất.
Toàn thân hắn trần trụi, hai tay hai chân bị chém đứt, nửa người dưới đã bị thối rữa, ở cổ xuất hiện một vết kim khâu, trên lồng ngực cũng thối rữa thành một cái lỗ lớn.
Hắn nằm sấp ở đó, không thể nhúc nhích, giống như đột nhiên rơi ra khỏi thùng gỗ, hai má được che khuất trong mái tóc xõa tung, tứ chi trần trụi run rẩy không thôi...
Sắc mặt Lạc Thanh Chu trở nên tái nhợt.
Nam Cung Dương nhìn chằm chằm sắc mặt hắn vài lần, nhíu mày quát lớn:
- Lý Quý, chuyện gì thế này? Tần Lãng sao lại biến thành bộ dáng này?
Lý Quý cúi đầu cung kính nói:
- Bệ hạ, Tần Lãng phản bội ngài, vốn đã bị chặt đứt gân mạch toàn thân, chém đứt đầu. Nhưng vì thể hiện lòng nhân từ của bệ hạ, Tử Kim đạo trưởng đã cứu hắn trở về, chuẩn bị luyện thành cương thi, để cho hắn sống thêm vài năm.
Nam Cung Dương tức giận nói:
- Bậy bạ! Các ngươi biến Tần Lãng thành như vậy, bây giờ ta phải giải thích với Lạc Khanh như thế nào? Lạc Khanh lâu ngày mới gặp được huynh đệ mình, hắn ngay cả một lời cũng không nói được, vậy làm sao được?
Lý Quý cuống quít cúi đầu bồi tội.
Lúc này, Tử Kim đạo nhân vừa rồi đứng ở hành lang nhắm mắt dưỡng thần, từ cửa đi vào, vẻ mặt âm trầm nói:
- Bệ hạ không cần lo lắng, Tần đại nhân vẫn có thể nói chuyện.
Dứt lời, quang mang phất trần trong tay chợt lóe, nhẹ nhàng quét qua thân ảnh thối rữa trên mặt đất.
Thân ảnh thối rữa kia nhất thời run lên, giống như có thêm vài phần sức lực.
Tử Kim đạo nhân mở miệng nói:
- Tần đại nhân, người trong nhà ngươi đến đón ngươi, chẳng lẽ ngươi không ngẩng đầu lên nhìn bọn họ?
Thân ảnh trên mặt đất run rẩy, trong miệng phát ra âm thanh khàn khàn:
- Đi... Đi đi... Ta không phải... Tần Lãng...
Lạc Thanh Chu tái nhợt nhìn hắn, nâng bước chân lên, chậm rãi đi tới trước mặt hắn, ngồi xổm xuống, trong miệng nhẹ giọng nói:
- Đại ca, là ta, Thanh Chu.
Thân ảnh trên mặt đất run rẩy, cuống quít vùi toàn bộ hai má xuống đất, run rẩy nói:
- Ta không phải... Không phải... Ngươi đi, đi...
Lạc Thanh Chu cúi đầu nhìn hắn, thần sắc trở nên nhu hòa, nhẹ giọng nói.