Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2082: Cáo biệt (1)




Khi hắn trở lại tiểu viện nhà mình, chỉ có Châu Nhi đang đứng một mình trong sân, luyện phi đao, những người khác cũng không có ở đây.

Châu Nhi thấy hắn trở về, vội vàng thu phi đao, cúi đầu, sợ hãi nói:

- Cô, cô gia, tiểu thư đang ở chỗ phu nhân, muốn nô tỳ đi gọi nàng trở về không?

Lạc Thanh Chu âm trầm nói:

- Không cần.

Môi Châu Nhi giật giật, đang muốn hỏi hắn ăn cơm chưa, Lạc Thanh Chu đã đi qua bên cạnh nàng, đi vào phòng.

Châu Nhi giật mình một chút, vụng trộm bĩu môi nhỏ nhắn.

Lạc Thanh Chu đi vào thư phòng, thu linh dịch trên Nhật Nguyệt Bảo Kính lại, đang muốn lật một mặt còn lại xuống, ánh mắt đột nhiên lại nhìn về phía nó, giật mình, vẻ mặt dần dần trở nên có chút phức tạp.

Trầm mặc hồi lâu, hắn lấy bảo điệp đưa tin ra, gửi cho Long Nhi một tin nhắn: Long nhi, Nguyệt tỷ tỷ đi rồi sao?

Tin tức nhanh chóng trả lời: Đi rồi, công tử, có chuyện gì không?

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua Nhật Nguyệt bảo kính trên bàn, trả lời: Long nhi, ta có vài thứ ở đây, sáng mai tạm thời đặt ở chỗ ngươi. Nếu ba ngày sau ta không trở lại, ngươi đưa chúng cho Nguyệt tỷ tỷ, nói là món quà ta tặng nàng ấy!

Tiểu Long Nữ: Công tử, là cái gì? Công tử đi đâu vậy? Tại sao lại có thể không trở lại sau ba ngày?

Lạc Thanh Chu không trả lời nữa, lại trả lời cho Chu Yếm mấy tin nhắn.

Hắn nhìn tên quận chúa phía trên, ngón tay giật giật, muốn gửi tin nhắn cho nàng, trong lúc nhất thời, lại không biết nên nói cái gì.

Ngày mai là ngày hắn và trưởng công chúa thành thân, hắn nên nói gì với nàng?

Lúc này, bảo điệp đưa tin đột nhiên rung lên.

Lệnh Hồ sư thúc gửi tin nhắn: Hỷ bào và đồ trang sức trong cung chiều nay đã đưa tới đây, tối nay ngươi có muốn thử không?

Lạc Thanh Chu: Không cần đâu

Trúc Trúc: Vẫn nên thử thì hơn, có lẽ hơi lớn, ta có thể giúp ngươi chỉnh một chút

Lạc Thanh Chu: Không cần, dù sao cũng chỉ mặc một lần

Trúc Trúc: Hay là đến đi, tông chủ bảo ta nói cho ngươi một vài lễ nghi ngày mai cần phải tuân thủ

Lạc Thanh Chu: Sư thúc, ngày mai ta không đi cùng các người, ta còn có việc, phải đi trước một bước. Ngày mai mọi người cứ tiến cung, ta sẽ tự mình đi qua

Trúc Trúc: Ngươi có chuyện gì quan trọng hơn việc thành thân với trưởng công chúa?

Lạc Thanh Chu do dự một chút, không trả lời nữa, ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hắn cảm thấy rằng hắn nên gặp và nói chuyện với bọn họ một lần cuối.

Có lẽ tối nay trôi qua sẽ không bao giờ có cơ hội nữa...

Hắn cất Nhật Nguyệt bảo kính trên bàn, đi ra cửa.

Châu Nhi đang cầm phi đao, đứng ở trong tiểu viện ngẩn người, thấy hắn đi ra, vội vàng lại cúi đầu, sợ hãi nói:

- Cô gia, muốn... Muốn ăn tối không? Nô tỳ làm nóng giúp người...

Lạc Thanh Chu dừng lại trước mặt nàng.

Châu Nhi căng thẳng, nắm chặt phi đao trong tay.

Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm khuôn mặt khẩn trương của nàng, an tĩnh nhìn trong chốc lát, vươn tay, giúp nàng vén vài sợi tóc, nhẹ nhàng khép lại sau tai, ôn nhu nói:

- Châu nhi, ngoan ngoãn tu luyện, chăm sóc tốt cho Nhị tiểu thư.

Châu Nhi ngẩng đầu, ánh mắt ngơ ngác nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu lại nói:

- Gọi nhầm, hẳn là bánh bao nhỏ, bánh bao nhỏ vừa trắng vừa mập vừa đáng yêu.

Nói xong, hắn dịu dàng nhìn nàng một cái, bước nhanh rời đi.

Châu Nhi ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn, cho đến khi hắn sắp đi ra cửa, mới lấy hết dũng khí nói:

- Cô, cô gia, vì sao lại gọi người ta là bánh bao nhỏ? Hơn nữa, người ta, người ta một chút cũng không mập...

Lạc Thanh Chu dừng bước ở cửa, quay đầu nhìn nàng nói:

- Bởi vì Tiểu Điệp gọi là tiểu hồ điệp, cho nên ngươi gọi là bánh bao nhỏ.

Châu nhi nghe vậy, vẻ mặt vẫn mê mang như trước:

- Vậy Thu nhi thì sao?

Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, nói:

- Thu nhi cũng gọi là tiểu hồ điệp, nhưng khác biệt là tiểu hồ điệp mùa thu.

Châu Nhi càng thêm bối rối:

- Vậy tiểu thư thì sao?

Lạc Thanh Chu giật mình, trầm mặc một chút, nói:

- Ta không biết.

Nói xong, hắn bước nhanh rời đi.

Châu Nhi ngơ ngác đứng trong tiểu viện, vẻ mặt mê mang suy nghĩ thật lâu, cũng không nghĩ ra nguyên nhân, cuối cùng chỉ đành nói thầm:

- Cô gia thích lấy biệt danh khó nghe cho người ta, có bản lĩnh thì nghĩ biệt danh cho đại tiểu thư, cho phu nhân, dù có thách hắn cũng không dám, hừ.

Lạc Thanh Chu ra cửa, do dự một chút, đi về phía Linh Thiền Nguyệt cung cách vách.

Mặc kệ như thế nào, cuộc sống tốt đẹp của hắn và Tiểu Điệp đều bắt đầu từ lúc vào Tần gia, trở thành phu quân của Tần đại tiểu thư.

Dù rằng Tần đại tiểu thư vẫn luôn lạnh lùng với hắn, nhưng trước sau cũng không đối đãi hắn như hạ nhân hoặc người ngoài. Vì vậy, hắn cũng nên nói một vài lời.